Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 553



Chương 553

Hơn nữa mới vừa rồi, rõ ràng là cô đã muốn múc cháo cho anh, thế nhưng anh đã không cần cơ mà?

Phạm Nhật Minh được như ý cho nên khóe miệng của anh cũng được kéo lên tạo thành một độ cong rất lớn, anh rút hai tờ khăn giấy ra, nắm lấy chiếc cằm nhỏ của Nguyễn Khánh Linh, lau sạch vết cháo vừa mới chảy xuống từ trong khóe miệng cho cô.

Ngay sau đó, anh lại tự lau cho chính mình.

“Anh cũng chỉ ăn đúng một miếng, nếu như chia cho anh nửa chén thì quá lãng phí.”

Cho nên, anh mới dứt khoát chọn cách cướp cháo từ miệng cô thế này sao?

Phạm Nhật Minh hài lòng hôn Nguyễn Khánh Linh, sau đó lập tức đứng dậy, nói: “Anh còn có chút việc phải làm, anh lên phòng trước nhé.”

Dứt lời, Phạm Nhật Minh còn xoa xoa gương mặt ửng đỏ của Nguyễn Khánh Linh, sau đó mới đi lên lầu.

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cái thìa đang cầm trên tay, đại não vẫn còn đang rơi vào trong trạng thái ngây ngẩn, nhưng mà gò má của cô lại giống như là đang có lửa đốt vậy, vô cùng nóng.

Sau một lát, Nguyễn Khánh Linh cuối cùng cũng ăn xong, đang chuẩn bị trở về phòng mình thì điện thoại di động lại đột nhiên vang lên một tiếng.

Nguyễn Khánh Linh cầm điện thoại lên nhìn một cái, không ngờ người bí ẩn kia lại gửi tin nhắn cho cô!

Mới vừa rồi Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh vừa nói tới anh ta, bây giờ anh ta lại ngay lập tức gửi tin nhắn cho cô?

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy vừa vui mừng, đồng thời cũng lại vừa có chút không tưởng tượng nổi.

“Cô đã ăn tối chưa?”

Người bí ẩn hỏi.

“Rồi, mới vừa ăn xong.”

Nguyễn Khánh Linh vừa bước lên bậc thang, vừa gửi trả lại một tin nhắn.

Cô do dự một hồi, cuối cùng vẫn viết một câu hỏi.

“Dạo gần đây anh bận rộn lắm sao?”

Nguyễn Khánh Linh còn nhớ, trước khi cô bị nhốt, người bí ẩn đã từng hẹn muốn đến gặp mặt cô, nhưng mà sau khi cô được cứu ra ngoài thì lại không còn nhận được bất cứ tin tức gì nữa. Cô bắt đầu cảm thấy tò mò, còn có cả một chút mong đợi.

Người bí ẩn trả lời tin nhắn rất nhanh.

“Ừ.”

Nguyễn Khánh Linh còn đang phân vân, không biết là có nên hỏi lại anh ta về chuyện lần trước khi bọn họ gặp mặt nhau hay không. Dù sao thì sau đó cô cũng không hề phát hiện ra người nào, mà anh ta cũng không hề đến tìm cô nữa.

Cái ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu của cô thì ngay sau đó, tin nhắn của người bí ẩn lại nhanh chóng được gửi tới.

“Đúng rồi, lần trước tôi có chuyện phải làm, cho nên không tới Bệnh viện được, thật xin lỗi.”

Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Nguyễn Khánh Linh đột nhiên cảm thấy có một chút mất mát khó hiểu. Chẳng trách vì sao cô đã biến mất lâu đến như vậy rồi, nhưng mà anh ta cũng không hề chủ động liên lạc với cô…

Cho nên, cô còn có thể hẹn gặp mặt anh ta được nữa hay không?

Trong lòng của Nguyễn Khánh Linh không nhịn được mà bay lên từng dòng suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.