Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 566



Chương 566

Thấy vậy, Phạm Nhật Minh thu lại nụ cười ở trên mặt, thậm chí, lại còn có cả một chút lạnh lẽo, hơn nữa, sau khi nhìn thấy Hà Thanh, khí áp ở trên người của anh lại rơi xuống, thấp thêm mấy độ.

“Phó chủ tịch, xin lỗi đã quấy rầy anh, chỉ là tôi muốn hỏi một chút, lúc nào thì nên mua vé máy bay cho Phó trưởng phòng của Phòng tiêu thụ Hà Thanh?”

Ai ngờ, tiếng nói của anh ta vừa mới rơi xuống, Phạm Nhật Minh lại lập tức nhíu mi: “Vé máy bay gì?”

Người Trợ lý nhìn thấy thái độ của Phạm Nhật Minh thì cũng có chút bối rối, anh ta có chút không xác định được trả lời: “Đúng vậy, là vé máy bay để cùng đi công tác đi Đan Mạch với ngài đó…”

Nghe xong lời này, Phạm Nhật Minh đột nhiên cười lạnh, anh giễu cợt hỏi ngược lại: “Tôi cũng không biết là cô ta sẽ cùng đi Đan Mạch với tôi đấy, làm sao mà cậu lại biết được thế?”

“Cái này… Cái này…”

Trợ lý “Cái này” nửa ngày, nhưng đến cuối cùng cũng không có “Cái này” ra được cái gì, ngược lại thì tất cả mồ hôi căng thẳng, hoảng loạn lại trào hết ra, từ lần trước, sau khi bị Phó chủ tịch đuổi từ ở trên xe xuống, anh ta đã luôn có một loại sợ hãi trong lòng đối với Phạm Nhật Minh, không liên quan đến những thứ khác, chính là loại khí chất bẩm sinh ở trên người của Phạm Nhật Minh đã khiến cho anh ta cảm thấy sợ hãi.

Hà Thanh cũng thấy khiếp sợ, cô ta theo bản năng tiến lên một bước, muốn lên tiếng giải thích thay Trợ lý: “Nhật Minh… Trước hết anh đừng nên tức giận, là…”

“Con mắt kia của cô nhìn thấy tôi tức giận?”

Phạm Nhật Minh không chút nể tình cắt đứt lời nói của cô ta.

Bởi vì câu nói đầy giễu cợt này mà đã khiến cho Hà Thanh ngây người tại chỗ, đồng thời cũng vì xấu hổ, khuôn mặt của cô ta cũng không ngừng nóng lên.

Mặc dù trước đó bởi vì Nguyễn Khánh Linh mà Phạm Nhật Minh đã từng cảnh cáo cô ta, nhưng mà, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng giễu cợt cô ta như thế này ở trước mặt của người ngoài, hơn nữa, Hà Thanh lại còn là một người đặc biệt thích giữ mặt mũi và thể diện, loại đả kích như vậy đối với cô ta mà nói, thật sự là quá lớn.

Ngay tại thời điểm mà mỗi người trong hai người Trợ lý và Hà Thanh đều còn rơi vào yên lặng suy nghĩ, Phạm Nhật Minh đã lên tiếng.

Trên mặt của Phạm Nhật Minh đã khôi phục lại vẻ bình thản như nước một lần nữa, nhưng chẳng qua là, giọng nói của anh vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo như băng: “Trợ lý Tiến, lần này bởi vì cậu tự mình đưa ra quyết định, dẫn đến việc truyền đạt ra tin tức sai lầm, tôi sẽ khấu trừ tiền lương hai tháng này của cậu, coi như trừng phạt.”

Trợ lý Tiến nghe thấy vậy, mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng cũng không thể không tiếp nhận sự sắp xếp của Phạm Nhật Minh.

Ngay sau đó, tầm mắt của Phạm Nhật Minh nhìn về phía Hà Thanh, khí áp ở trên người của anh đã thấp đến mức làm cho người khác nghẹt thở: “Phó trưởng phòng của Phòng tiêu thụ Hà Thanh đã bị Công ty cho thôi việc, cô có thể thu dọn đồ đạc được rồi, ngày mai cũng không cần tới đi làm nữa.”

Vốn dĩ là Hà Thanh đã đang quá khó chịu, vào lúc này lại nghe thấy được lời của Phạm Nhật Minh, lỗ tai của cô ta ù ù vang dội, trong lúc nhất thời không thể đưa ra phản ứng kịp.

Tại chỗ này, ngoại trừ Phạm Nhật Minh ra, hai người khác đều tỏ ra vô cùng bất ngờ.

Hà Thanh, lại cứ như vậy bị Tập đoàn nhà họ Phạm cách chức hay sao? Đột nhiên như vậy? Chẳng lẽ chỉ là bởi vì chuyện vé máy bay?

“Tại sao lại đuổi em? Dù sao thì anh cũng phải cho em một cái lý do chứ?”

Hà Thanh bức ép chính mình tỉnh táo lại, coi như là trong lòng của cô ta bây giờ có nhiều sự khó tin đến thế nào, có muốn bùng nổ nhiều ra sao đi nữa, nhưng mà cô ta cũng phải nhẫn nhịn, cô ta đã quá lúng túng rồi, không thể tiếp tục làm trò cười cho thiên hạ nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.