Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 567



Chương 567

Hà Thanh cố ý tỏ ra trấn định.

Cho dù Phạm Nhật Minh có là Phó chủ tịch của Công ty đi nữa, nhưng mà dựa theo hiệu lực hợp đồng và Luật lao động dành cho nhân viên, nếu như Phạm Nhật Minh muốn vô duyên vô cớ đuổi mình thì cũng không có dễ dàng như vậy.

Lúc này, Phạm Nhật Minh nhìn vào ánh mắt của người phụ nữ chưa từ bỏ ý định kia, ở nơi đáy mắt của anh sâu thẳm thêm mấy phần, anh vẫy tay tỏ ý bảo Trợ lý Tiến đi ra ngoài.

Đợi đến khi Trợ lý rời đi, Phạm Nhật Minh lại xoay người đi trở về phía bàn làm việc của chính mình, lấy một tập tài liệu từ trong ngăn ra, tiếp đó dứt khoát nện xuống dưới chân của Hà Thanh.

“Cô muốn lý do sao? Những thứ này có đủ hay không?”

Hà Thanh ngồi xổm xuống, nhặt tập tài liệu kia lên, cô ta lật mở những trang đầu ra xem, thế nhưng, sau khi nhìn thấy được càng nhiều nội dung, tốc độ lật mở những tờ giấy ở phía sau của cô ta cũng trở nên càng nhanh hơn, biểu cảm ở trên mặt cũng càng ngày càng phong phú.

Từ sự khiếp sợ vào lúc mới bắt đầu, dần dần biến thành tức giận, sợ hãi, hối hận, không cam lòng…

Cuối cùng, Hà Thanh ngồi chồm hổm dưới đất, đột nhiên cô ta vung tay lên, ném tài liệu kia đi, sau đó ôm đầu trên đất, bắt đầu khóc lóc thất thanh.

Toàn bộ nội dung ở bên trong tài liệu đều là những chứng cứ có liên quan tới chuyện Hà Thanh sắp đặt vụ bắt cóc Nguyễn Khánh Linh.

Bao gồm cả bản sao chép và bản ghi âm nội dung cuộc trò chuyện giữa cô ta và Hàn Văn Trịnh được trích xuất ra từ điện thoại di động, mà điều khiến cho Hà Thanh cảm thấy kinh ngạc và phẫn nộ nhất lại chính là, cái tên súc sinh Hàn Văn Trịnh kia vậy mà lại dám đẩy hết tất cả mọi chuyện lên trên người của Hà Thanh cô ta, còn nói rằng là anh ta bị cô ta xúi giục, vì vậy cho nên anh ta mới làm ra những chuyện này.

Hơn nữa, bởi vì cuối cùng Hàn Văn Trịnh cũng không có làm tổn hại gì đến Nguyễn Khánh Linh, cho nên những chứng cứ mà Hàn Văn Trịnh cung cấp cũng được hợp pháp hóa và có hiệu lực một cách tự nhiên.

Nói cách khác, vụ án bắt cóc rồi giam nhốt người lần này, chủ mưu sau cùng chính là Hà Thanh cô ta, đương nhiên, người phải đối mặt với tai ương ngục tù, cũng là cô ta!

Hà Thanh không cam lòng, vừa xấu hổ, túng quẫn đến không chịu nổi, lại vừa tức giận không thôi.

Phạm Nhật Minh đã biết hết tất cả những thứ này, toàn bộ những chuyện bẩn thỉu và xấu mà mà cô ta đã làm kia, người đàn ông này đều biết hết!

Giống như là vẻ dịu dàng săn sóc, tri âm tri kỷ mà cô ta chuyên tâm biểu hiện ra ở trước mặt của Phạm Nhật Minh chỉ như vậy mà đã bị vạch trần một cách vô tình, vậy làm sao có thể khiến cho Hà Thanh không thấy hận?

Phạm Nhật Minh nhìn thấy Hà Thanh khóc, nhưng cũng không mềm lòng chút nào.

“Nếu như muốn khóc thì đi ra ngoài khóc, đừng làm bẩn phòng của tôi.”

Kể từ sau khi biết được Hà Thanh có lòng dạ xấu xa muốn làm hại Nguyễn Khánh Linh, một chút thương hại duy nhất của Phạm Nhật Minh đối với cô ta cũng đều biến mất không thấy, thái độ nói chuyện tự nhiên cũng không chừa lại một chút tình cảm.

“Nhật Minh!”

Hà Thanh khóc lóc, cô ta bò lên phía trước, ôm lấy ống quần của người đàn ông, nhận sai cầu xin sự tha thứ: “Em sai rồi! Em thật sự đã biết lỗi rồi! Em không nên… Em không nên làm hại Khánh Linh, đều là do em, là do em không tốt, là do em đã bị sự ghen tị làm cho đầu óc mê muội, cho nên mới làm ra chuyện như vậy!”

“Anh… Anh tha thứ cho em có được hay không? Sau này em nhất định sẽ thay đổi! Nhất định sẽ không làm ra loại chuyện không đứng đắn như vậy nữa, anh để cho em tiếp tục ở lại Tập đoàn nhà họ Phạm đi, bố em đã qua đời rồi, nhà em cũng sắp phá sản, thật, thật sự là em không thể mất đi công việc này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.