Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 568



Chương 568

Lúc này, lớp trang điểm ở trên mặt của Hà Thanh đã bị nước mắt mà cô ta khóc ra làm nhòe, không còn chút nào của hình tượng xinh đẹp trước kia.

Ống quần của Phạm Nhật Minh bị Hà Thanh nắm lấy, nhìn thấy nước mắt và nước mũi của cô ta cũng đã rơi xuống trên ống quần của anh, đáy mắt của Phạm Nhật Minh thoáng qua một tia chán ghét, nhấc chân lên, đá Hà Thanh ra, anh nhíu mày, cầm lấy khăn giấy, tinh tế lau chùi ống quần của chính mình.

“Không có tiền? Nếu như tôi nhớ không lầm, khoảng thời gian trước, tôi đã cho cô một tấm chi phiếu có giá trị không nhỏ, số tiền kia cũng đã đủ để cho hai mẹ con các người không phải lo chuyện cơm áo trong nửa đời sau rồi.”

Quả thật là Phạm Nhật Minh đã cho chi phiếu.

Nhưng là, khoản tiền kia đã bị mẹ của Hà Thanh lừa gạt lấy mất, một cắc tiền cũng không dư thừa lại.

Hà Thanh nghe xong thì cũng lại ngại phải mở miệng đòi Phạm Nhật Minh thêm tiền nữa, cô ta không muốn bởi vì việc xấu trong nhà của chính mình mà khiến cho Phạm Nhật Minh xem thường mình hơn.

“Nhật Minh… Nhật Minh, anh hãy nể tình em mới phạm lỗi lần đầu, bỏ qua cho em lần này đi… Còn nữa, hãy nể tình ông nội của em, tha thứ cho em có được hay không…”

Hà Thanh không ngừng xoa xoa tay, muốn lấy được sự tha thứ của Phạm Nhật Minh.

Lúc này, thật sự là cô ta đã không còn chút hình tượng nào có thể nói nữa.

Nguyễn Khánh Linh đứng ở phía đối diện cô ta, mặc dù cô không biết được tập tài liệu kia là thứ gì, nhưng mà căn cứ vào những lời mới vừa rồi của Hà Thanh, Nguyễn Khánh Linh cũng đoán được đại khái.

Là Hà Thanh! Sai khiến Hàn Văn Trịnh bắt cóc mình!

Điều này khiến cho Nguyễn Khánh Linh khiếp sợ hơn, nhưng cũng rất cảm động.

Hóa ra, cảm giác khi mà bất kể là cô bị tủi thân như thế nào thì cũng vẫn luôn có một người ở phía sau lưng, vì cô mà giành lại công bằng, loại cảm giác được người quan tâm, được người bảo vệ, được người ta ràng buộc, được người ta cưng chiều có dáng vẻ như thế này.

Bởi vì Phạm Nhật Minh, trong một cái nháy mắt như vậy, Nguyễn Khánh Linh vậy mà lại cảm động đến mức muốn khóc, nhưng mà cuối cùng cô vẫn kiềm chế được.

Nhưng mà, thời điểm khi Nguyễn Khánh Linh nghe thấy được Phạm Nhật Minh nói câu nói tiếp theo, cô vẫn không nhịn được, đỏ hồng hai vành mắt.

Giọng nói của người đàn ông lạnh nhạt mà hờ hững.

“Hà Thanh, ngày hôm nay tôi nói cho cô hai điều, cô nhớ kỹ lấy.”

“Điều thứ nhất, là bởi vì Khánh Linh không bị thương, cho nên cô mới có cơ hội ở chỗ này phát biểu ý kiến với tôi, nếu như cô ấy xảy ra chuyện, tôi sẽ để cho cô biết được, cái gì được gọi là “hối hận vì lúc trước không làm khác đi” chân chính. Thứ hai, cũng chính là bởi vì tình nể mặt mũi ông nội của cô, tôi chẳng qua cũng chỉ là cách chức cô, cô còn rất nhiều cơ hội có thể đi đến các Công ty khác phỏng vấn xin việc, nếu không, chỉ cần tôi muốn, chỉ cần trên bất kỳ sơ yếu lý lịch nào có cái tên Hà Thanh này của cô thì sẽ không có một Công ty dám tuyển dụng.”

Đôi môi của Hà Thanh run rẩy, trong lòng vừa kinh ngạc lại sợ hãi.

Khuôn mặt của cô ta ngay lập tức mất đi màu hồng hào, tâm trạng vốn dĩ đang có chút khá hơn, trong nháy mắt lại bị Phạm Nhật Minh đánh rơi trở về địa ngục.

Quả nhiên là cô ta đang nằm mơ giữa ban ngày, người đàn ông lạnh lùng, vô tình đến như vậy, làm sao mà cô ta còn có thể ôm tia hy vọng xa vời đối với Phạm Nhật Minh chứ? Hy vọng xa vời cô ta có thể một lần nữa quay trở lại như ngày quá khứ với Phạm Nhật Minh?

Không thể nào…

Lúc này, Phạm Nhật Minh nhìn thấy hai hốc mắt đỏ ửng của Nguyễn Khánh Linh, lòng của anh cũng bị ai đó níu chặt, anh sải bước tiến lên, tiếp tục ôm lấy Nguyễn Khánh Linh, khẽ gõ lên trên đầu mũi của cô, hỏi: “Đang tốt đẹp tại sao lại khóc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.