Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 592



Chương 592

Nghe vậy, dường như là Phạm Nhật Minh có chút không vui, anh nhéo cái chóp mũi của cô coi như trừng phạt, nhưng mà cũng không nói gì.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh không chịu buông tha, bám riết không thôi, nhất định muốn hỏi cho ra được nguyên nhân.

Sau đó, Phạm Nhật Minh bị Nguyễn Khánh Linh hỏi đến phiền, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đùa nghịch ở trong lòng bàn tay của chính mình, sau đó thờ ơ cắt đứt một trăm ngàn câu hỏi tại sao của cô: “Bởi vì đối với anh mà nói, em rất quan trọng.”

Nghe thấy câu trả lời này, Nguyễn Khánh Linh lại ngẩn ra: “Tại sao chứ?”

Một lần nữa Nguyễn Khánh Linh lại hỏi ra ba chữ này, nhưng mà lần này, Phạm Nhật Minh lại không có lựa chọn ô bỏ qua, vẻ mặt của anh chuyên chú mà nghiêm túc, nhìn Nguyễn Khánh Linh, chậm chạp mở miệng.

“Bởi vì anh quan tâm em, không thể dễ dàng tha thứ cho việc em rời khỏi tầm mắt của anh, thời điểm em bị thương, anh cảm thấy đau đớn, thời điểm em cảm thấy khó chịu, anh cũng sẽ phiền muộn giống vậy, thời điểm khi mà em bị Hàn Văn Trịnh giam nhốt, anh vận dụng tất cả những mối quan hệ sẵn có, nhưng vẫn không tìm ra được em, Nguyễn Khánh Linh, em có biết khi đó, anh muốn làm cái gì không?”

Vào lúc này, Nguyễn Khánh Linh đã nghe tới mức ngớ ngẩn, cô ngơ ngác lên tiếng nối tiếp lời của anh: “Làm gì thế?”

“Giết chết anh, bởi vì anh đáng chết.”

Nguyễn Khánh Linh gần như chưa từng được nghe thấy qua về một Phạm Nhật Minh ủ rủ lại tự trách thế này, cô cũng hoàn toàn không nghĩ tới được là vào lúc này, sẽ nghe thấy anh nói như vậy.

Bởi vì ở trong lòng của Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh luôn là một người thanh cao, là người sinh ra để làm cho người ta phải ngưỡng mộ, anh không nên có nhược điểm, không nên có thời khắc tự giận chính mình như vậy.

Có thể là bởi vì Nguyễn Khánh Linh biến mất, nhưng mà Phạm Nhật Minh lại tự trách đến mức muốn kết thúc sinh mạng của chính mình.

Đủ để có thể thấy, như những lời mà Phạm Nhật Minh mới vừa nói, bởi vì Nguyễn Khánh Linh đối với anh mà nói, rất quan trọng…

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một chút, cô cảm thấy mặt của chính mình đã sắp đốt cháy cả rồi.

Hóa ra, những ý nghĩ mơ mơ hồ hồ lại không dám xác định kia ở trong lòng của Nguyễn Khánh Linh, bây giờ lại bởi vì những lời nói của Phạm Nhật Minh mà trở nên hết sức chắc chắn và rõ ràng.

Cho tới nay, thứ tình cảm Nguyễn Khánh Linh chỉ luôn muốn tìm cách trốn tránh, lúc này lại bất ngờ, không kịp đề phòng mà xuất hiện, cô trợn tròn mắt, tim đập liên hồi, tay chân luống cuống, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Lúc này, Phạm Nhật Minh cười khẽ một tiếng, sau đó nhéo lấy cái má có chút cứng ngắc của Nguyễn Khánh Linh, giọng nói dịu dàng đến mức không thể tưởng tượng nổi: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, trước đó anh cũng đã từng nói với em, cuối cùng hai chúng ta sẽ phát triển đến mức nào, cũng không cần phải dồn hết tâm trí đi để ý, em cảm thấy làm như thế nào sẽ thoải mái và tự tại thì cứ làm như thế.”

Nghe vậy, sự căng thẳng của Nguyễn Khánh Linh mới coi như là có chút hóa giải.

Nhưng mà, Nguyễn Khánh Linh lại cảm thấy trong ngực của chính mình, thật giống như là có cái gì đó muốn chui lên từ dưới lòng đất, nhưng mà rất nhanh, Phạm Nhật Minh lại chuyển đổi đề tài.

“Em thích Steve?”

Vừa nghe thấy cái tên này, sự chú ý của Nguyễn Khánh Linh cũng lập tức bị bắt đi mất, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng trở nên sinh động, gật đầu nói: “Đúng vậy! Làm sao mà anh biết được?”

Phạm Nhật Minh thuận miệng nói: “Nghe nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.