Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 595



Chương 595

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, có một bóng người đột nhiên vọt tới, đẩy Steve ra, ngay một giây kế tiếp, tấm bảng quảng cáo đã vang lên một tiếng đáp lại sau khi nện xuống, nện ở trên cánh tay bên trái của Nguyễn Khánh Linh.

Lúc đi ra ngoài, Nguyễn Khánh Linh đặc biệt chọn mặc một bộ váy lụa mỏng màu tím nhạt, vào lúc này, màu sắc trên bả vai của chiếc váy lại dần dần nhuộm thành màu tím đậm.

“Nguyễn Khánh Linh!”

Trong một cái nháy mắt đó, khi thấy Nguyễn Khánh Linh chạy về phía trước, trái tim của Phạm Nhật Minh cũng gần như là đã dâng tới cổ họng, anh gần như là chạy lao về phía cô, sau khi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Nguyễn Khánh Linh, trái tim trong lồng ngực của anh cũng giống như là bị ai đó hung hăng nhéo lấy, mà cố tình sao ngay vào lúc này, Nguyễn Khánh Linh bị thương rồi nhưng lại vẫn còn cứng rắn nặn ra một nụ cười tươi tắn, trấn an Phạm Nhật Minh: “Không có sao… Không có đau như vậy, ôi…”

Lúc Nguyễn Khánh Linh nói chuyện, có lẽ là đã có tác động gì đó đến dây thần kinh ở trên bả vai, đau đến mức khiến cho cô phải hít ngược lại một hơi khí lạnh.

Thấy vậy, sắc mặt của Phạm Nhật Minh tối sầm đến mức dọa người, động tác nhẹ của anh cũng đã đến mức không thể nhẹ thêm được nữa, ôm ngang người người phụ nữ kia lên, sải bước lớn đi ra ngoài.

Steve thấy vậy, trong nháy mắt cũng ngẩn ra trong chốc lát, cho đến khi thấy Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh rời đi.

Ông ta hỏi người Trợ lý đứng bên cạnh: “Có thể tạm ngừng buổi trình diễn trước được không?”

Sắc mặt của Trợ lý rất bất đắc dĩ, lắc đầu: “Không được đâu ông Steve, bây giờ cách thời mở màn chỉ còn có nửa giờ đồng hồ, hơn nữa khách mời ở bên trong sân khấu gần như đều đã đến đông đủ, nếu như ngài đột nhiên cho dừng buổi biểu diễn lại như vậy, chỉ sợ là bọn họ sẽ có ý kiến…”

“Bằng không, tôi thay ngài đi xem cô gái kia một chút?”

Trợ lý thấy sắc mặt của Steve thật sự là khó coi, anh ta lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả trình diễn độc tấu một lát nữa của ông ta, vì vậy nhanh nhẹn chủ động nói.

Nghe vậy, Steve cũng chỉ đành phải bất đắc dĩ gật đầu, sau đó ông ta dặn dò người Trợ lý thuận tiện đi nghe ngóng thân phận của hai người, đồng thời cũng phải mua thêm một chút quà đi qua cảm ơn.

Phạm Nhật Minh đưa Nguyễn Khánh Linh đi đến Bệnh viện gần nhất, Bác sĩ cũng nhanh chóng băng bó vết thương lại cho cô.

Những thứ khác cũng không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ là trên bả vai bị trầy da, vết thương nhẹ.

Hai người ra khỏi Bệnh viện, lúc này người Trợ lý cũng theo đó chạy tới, nhìn thấy hai người, anh ta cầm chặt quà ở trên tay rồi nhanh chóng đuổi theo, sau đó anh ta tiến lên gọi bọn họ lại.

“Xin lỗi, Steve cũng cảm thấy hết sức xin lỗi đối với chuyện xảy ra trong tình huống vừa rồi, chỉ có điều là bây giờ ông ấy đang bận quá, không có thời gian tới thăm cô, cho nên mới đặc biệt bảo tôi đem những thứ này đến tặng cho cô, coi như là thể hiện sự áy náy của ông ấy.”

Trợ lý của Steve là một anh chàng Đan Mạch tóc vàng mắt xanh, tướng mạo cũng đẹp trai như ánh mặt trời.

Nguyễn Khánh Linh nghe xong thì cảm thấy có chút ngượng ngùng, vốn dĩ là cô còn đang suy nghĩ, đây là món quà mà thần tượng của cô tặng cho cô, mặc dù là món quà thay lời xin lỗi, nhưng dẫu gì cũng là một loại kỷ niệm, đang muốn nhận lấy, ai ngờ Phạm Nhật Minh lại dứt khoát đẩy tay của anh chàng Đan Mạch kia ra.

Người đàn ông cũng không nể mặt mũi của anh chàng Trợ lý, nói: “Không cần.”

Sau đó, Phạm Nhật Minh không đợi cho người Trợ lý mở miệng lần nữa, anh đã đưa Nguyễn Khánh Linh rời đi.

Từ mới vừa rồi Nguyễn Khánh Linh xảy ra chuyện đến bây giờ, từ đầu tới cuối, trong lòng của Phạm Nhật Minh vẫn luôn có một đám mây khó chịu, nhưng mà anh lại không thể bộc phát ra bên ngoài, chẳng qua là khí áp ở trên người đang bị đè nén xuống rất thấp, rất thấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.