Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 610



Chương 610

Vừa vặn đúng lúc này, Nguyễn Khánh Linh đụng phải Nguyễn Khánh Nga đang đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong ngực của Nguyễn Khánh Nga còn ôm một chiếc hộp đựng tài liệu, những đồ để ở bên trong dường như cũng chỉ có đồ đạc cá nhân của cô ta, điều này cũng ám chỉ rằng, Nguyễn Khánh Nga quả thật đã không còn là Chủ tịch tạm thời của Tập đoàn nhà họ Nguyễn nữa, mà Tập đoàn nhà họ Nguyễn, bây giờ cũng nên đổi tên, không còn là của người nhà họ Nguyễn nữa…

Rõ ràng là Nguyễn Khánh Nga cũng không ngờ được rằng, cô ta vậy mà lại sẽ gặp phải Nguyễn Khánh Linh ở chỗ này.

Không biết là Nguyễn Khánh Nga nghĩ tới điều gì, ánh mắt của cô ta vừa oán hận, lại không cam lòng, châm chọc cười nói: “Làm sao? Ngày hôm nay cô tới nơi này, là tới để ra oai hay sao?”

Nguyễn Khánh Linh không trả lời, chẳng qua là lúc này, cô nhìn thấy Nguyễn Khánh Nga vẫn còn mở miệng cậy mạnh được, đột nhiên cảm thấy cô ta rất đáng thương.

Có lẽ là Nguyễn Khánh Nga đã nhận ra được sự thương hại trừ trong ánh mắt của Nguyễn Khánh Linh, cô ta lập tức giống như là con mèo bị đạp phải cái đuôi vậy, cô ta vừa khó chịu, lại khinh thường, lớn tiếng nói: “Nguyễn Khánh Linh, chị đừng có mà dùng loại ánh mắt đó để nhìn tôi! Thứ mà Nguyễn Khánh Nga tôi không cần nhất chính là sự đồng tình của chị!”

“Chị cho rằng là chị lấy được Tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi thì có thể khiến cho nó sống lại từ bờ vực chết hay sao? Chị đừng có nằm mơ nữa! Tôi nói cho chị biết, chị chẳng qua cũng chỉ là dựa vào người đàn ông kia cho nên mới có thể bò tới được vị trí hiện nay, nếu như mà không có Phạm Nhật Minh, vậy thì chị cũng không phải là cái thá gì!”

Nguyễn Khánh Nga rống lên với Nguyễn Khánh Linh.

Ở trong lòng của Nguyễn Khánh Nga, Nguyễn Khánh Linh vẫn luôn là một người ngu ngốc, cứ coi như là Nguyễn Khánh Linh đi nước ngoài du học thì thế nào?

Học được cái chuyên ngành chó má gì rồi? Văn học à? Ồ! Nguyễn Khánh Nga cô ta đã đặc biệt học chuyên ngành Quản lý chứng khoán, nhưng mà cô ta vẫn khiến cho Công ty biến thành như vậy, huống chi là Nguyễn Khánh Linh?

Ha…

Sau khi Nguyễn Khánh Nga gào xong, cô ta lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, muốn bảo vệ một chút tôn nghiêm sau cùng của chính mình, muốn đi lướt qua bên người của Nguyễn Khánh Linh, nhưng mà ngay khi cô ta đi ngang qua bên người của Nguyễn Khánh Linh, thì lại bị Nguyễn Khánh Linh kéo lại.

“Làm gì vậy?”

Nguyễn Khánh Nga tức giận hỏi.

“Bố… Như thế nào?” Nguyễn Khánh Linh gần như là đã dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể khó khăn mà hỏi ra được những lời này.

Nguyễn Khánh Nga sửng sốt một chút, sau đó cô ta giống như là đã nghe thấy được chuyện cười gì đó không nên nghe thấy vậy, nụ cười châm chọc của cô ta lại càng thêm nhạo báng: “Thế nào? Sau khi thu mua lại Tập đoàn nhà họ Nguyễn rồi, lại còn muốn giả bộ hiền lành? Đó chính là người đã bán chị cho Phạm Nhật Minh đấy! Chị còn quan tâm đến ông ấy làm gì?”

Đối mặt với sự cười nhạo của Nguyễn Khánh Nga, Nguyễn Khánh Linh vẫn rất là bình tĩnh, cô nói: “Cô có châm chọc tôi đến thế nào đi nữa thì cũng vô ích, tôi chỉ cần một cái đáp án, nếu như mà cô không nói, tôi đi đến Bệnh viện một chuyến thì vẫn có thể biết được như thường.”

“Ha ha, Nguyễn Khánh Linh, cất cái dáng vẻ giả mù sa mưa kia của chị lại đi, bố của tôi, ông ấy bởi vì chuyện của Công ty cho nên bệnh tình mới nặng thêm, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở trong phòng bệnh dành cho người bệnh nặng.” Nguyễn Khánh Nga chỉ kéo một bên khóe miệng lên, tỏ ra vô cùng buồn cười: “Trong lòng của chị chắc chắn là đang cảm thấy vui mừng có đúng không? Cảm thấy tất cả những gì mà chúng tôi gặp phải đều là báo ứng, hận không cầu cho bố của tôi chết sớm hơn một chút có đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.