Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 618



Chương 618

Anh ta không biết cô, nhưng Nguyễn Khánh Linh thông qua cuộc đối thoại vừa rồi, đã nhận ra anh ta.

Thấy một cô gái xa lạ chặn đường của mình, người kia có chút khó hiểu, thế nhưng trông cô chỉ là một cô gái nhỏ, nên không định so đo với cô mà vòng qua chuẩn bị rời đi.

Nhưng rồi, Nguyễn Khánh Linh lại chắn trước mặt anh ta lần nữa.

Người kia đang muốn nổi giận, lúc này, đột nhiên nghe thấy cô gái đối diện nói một câu: “Tôi là Nguyễn Khánh Linh, mới vừa nãy có nói chuyện điện thoại với anh. ”

“….”

Người đàn ông không ngăn được sửng sốt, quả nhiên, anh ta không ngờ rằng, cô chính là Nguyễn Khánh Linh, hơn nữa, vừa rồi đoạn nói chuyện của anh ta và trợ lý, đã bị cô nghe thấy…

Anh ta xấu hổ ho khan hai tiếng, dứt khoát quay lại: “Được rồi, cô đi theo tôi đi.”

Sau đó, hai người vào văn phòng, thế nhưng, lúc đi theo phía sau anh ta, Nguyễn Khánh Linh luôn cảm thấy trong lòng có chút nghẹn khuất.

Cô không nên thù hận người đàn ông này, phải không? Tại sao anh ta lại đối xử với mình như vậy? Hơn nữa, nghe giọng điệu của ta, dường như là có hơi khinh thường và không kiên nhẫn với mình?

Tuy rằng trong lòng Nguyễn Khánh Linh không thoải mái, nhưng vẫn cố nén xuống.

Đến văn phòng, người đàn ông ngồi xuống sô pha, nhưng không mời Nguyễn Khánh Linh ngồi xuống, ngược lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, lúc này, Nguyễn Khánh Linh đã nhìn rõ sự khinh thường trên gương mặt anh ta.

Cô nhíu mày, tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó đưa giấy tờ cho anh.

“Anh nhìn thử xem, đây là bản vẽ chúng tôi đã sửa đổi, dây chuyền túi xách còn chưa khởi động đúng chứ? Đến lúc ấy hãy sử dụng bản thiết kế này. ”

Nguyễn Khánh Linh nói.

Người đó chậm chạp không nhận lấy, bắt chéo hai chân, nhàn nhã nhìn Nguyễn Khánh Linh, hỏi lại vấn đề không liên quan: “Nguyễn Khánh Nga, là em gái của cô đúng không? ”

Nguyễn Khánh Linh không thích giọng điệu của anh ta, nhưng vẫn gật đầu.

“Tổng giám đốc của tập đoàn họ Phạm, là chồng cô?”

Cô gật đầu lại, kết quả, liền nghe thấy người đàn ông đó cười nhạo một tiếng.

Nguyễn Khánh Linh rốt cục nhịn không được, sắc mặt cô trầm xuống, trực tiếp hỏi: ” Anh cười cái gì?”

Ai ngờ, trên mặt người đàn ông kia bỗng dưng âm trầm xuống, nói: “Cô gái nhỏ, mở công ty không phải chuyện chơi đùa, thẳng thắn mà nói, Nguyễn Khánh Nga chính là một người ngốc, cô cũng…”

Anh ta nói một nửa, cố ý không nói hết, nhưng ẩn ý lại vô cùng rõ ràng.

Nguyễn Khánh Linh bị những lời áp đặt của anh ta làm cho tức giận, cô lập tức phản bác: “Anh chưa gì đã đánh giá tôi, tôi còn chưa từng làm việc với anh, sao anh có thể dựa theo năng lực của Nguyễn Khánh Nga, rồi tùy tiện kết luận năng lực của tôi? ”

Người đàn ông lại cười, hắn nói: “Cô gái nhỏ, cô cũng quá ngây thơ rồi? Nếu những mẫu túi này được sản xuất, có bất cứ sai sót nào, cô có chịu trách nhiệm nổi không? Hay là để chồng cô giúp anh? ”

Nguyễn Khánh Linh nhìn anh ta, đôi mắt dần nguội lạnh.

Cô hiểu rằng, người đàn ông này ỷ vào tuổi cô còn nhỏ, nên thẳng thừng phủ nhận năng lực của cô.

Lúc này, người đàn ông kia nhìn cô không nói lời nào, còn tưởng rằng cô đã đuối lý, vì thế liền càng thêm đắc ý, nói: “Cô gái nhỏ, nói thật, cô xinh đẹp như vậy, lại là vợ của tổng giám đốc Phạm, muốn làm gì mà không thể được? Về phần chuyện của công ty này, cô đừng tốn sức lực nữa, trong việc này có dính líu rất nhiều thứ, không dễ dàng đâu. ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.