Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 631



Chương 631

Nhưng cô sẽ không tha thứ.

Nguyễn Khánh Linh đi ra khỏi phòng bệnh, tâm tư nặng nề ban đầu, lúc này có chút chuyển biến tốt đẹp.

Chẳng qua, mới ra khỏi phòng bệnh, cô lại gặp phải Đặng Phượng.

Trong tay bà ta cầm theo hộp giữ ấm, hẳn là đem cơm trưa tới cho Nguyễn Mạnh Cường.

Hiển nhiên Đặng Phượng nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, cũng kinh ngạc một hồi, nhưng rất nhanh, hai mắt bà ta lập tức tràn đầy cảnh giác cùng với ý thù địch.

“Cô tới đây làm gì?”

Đặng Phượng đi lên phía trước, chặn trước cửa phòng bệnh, nghiễm nhiên bày ra tư thái bảo vệ.

Nguyễn Khánh Linh thấy bà ta như vậy, cô chỉ cảm thấy buồn cười mà lại đáng thương.

Cô không định để ý đến bà ta, cô nhấc chân lên muốn đi, nhưng mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nhạo chói tai của Đặng Phượng vang lên sau lưng cô.

“Hừ, cô đắc ý cái gì chứ? Nếu không phải chúng tôi đưa cô vào nhà họ Phạm, cô có thể nở mày nở mặt như bây giờ sao?”

Đặng Phượng chính là nhìn không quen, dựa vào cái gì mà con nhóc hoang dã kia bây giờ lại có thân phận tôn quý, đường đường là mợ chủ của nhà họ Phạm, còn con gái bảo bối của bà ta, bây giờ lại lưu lạc đến mỗi ngày ngày đắm mình trong quán bar, ngay cả chồng bà ta cũng nằm trên giường bệnh, không biết khi nào thì phải đi.

Nếu không bởi vì cô thấy chết mà không cứu, còn bỏ đá xuống giếng, thì nhà của bà ta bây giờ có thể biến thành như vậy sao?

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy bà ta nói như vậy, cô dừng bước chân lại, chỉ có điều, cô vẫn là không tính so đo với bà ta.

Nhưng Đặng Phượng lại xem sự nhường nhịn của cô, trở thành sự nhục nhã và coi thường với mình. Bà ta càng thêm tức giận, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ nhiều như vậy, bà ta bước nhanh xông lên trước, ngăn đường đi của Nguyễn Khánh Linh.

“Ha ha.”

Bà ta lạnh lùng cười nhạo, chống hông nhìn cô gái trước mặt này, bà ta bắt đầu châm chọc: “Nguyễn Khánh Linh, cô không dám trả lời tôi đúng không? Là nhà họ Nguyễn chúng tôi đã đưa cô lên giường của Phạm Nhật Minh, vậy mới cho cô được nở mày nở mặt như hôm nay vậy. Nhưng bây giờ thì sao? Cô vong ân phụ nghĩa. Lương tâm của cô bị chó ăn rồi hả?”

“Bố cô đến cầu xin cô, cô từ chối, Tập đoàn nhà họ Nguyễn sắp đóng cửa, cô thấy chết mà không cứu. Bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp thu mua Tập đoàn nhà họ Nguyễn lại mất rồi, có phải là cô chỉ sợ người ta không biết, nhà họ Nguyễn chúng tôi có được thứ lòng lang dạ sói như cô không hả?”

Đặng Phượng mắng cực kỳ lớn tiếng, lại là ở trong hành lang bệnh viện yên tĩnh, rất nhanh, còn có người nhà bệnh nhân vây lại đây, chỉ trỏ Nguyễn Khánh Linh, cũng không biết đang nói cái gì.

Nguyễn Khánh Linh nhìn bà ta, giống như là hết sức thất vọng, hoặc như là đã nhìn thấu mánh khóe của bà ta.

Cô bình tĩnh lên tiếng: “Đúng, các người đưa tôi đưa vào nhà họ Phạm, nhưng là vì đi thay cho con gái của bà gả cho Phạm Nhật Minh. Lúc ấy anh ấy ở trong mắt người khác chính là một tên ác ma. Nhưng các người làm việc nghĩa không chùn bước mà đẩy tôi vào địa ngục, bây giờ lại còn muốn tôi mang ơn ngược lại các người sao?”

Cô nhìn thật sâu vào Đặng Phượng, lời nói phun ra từ trong miệng không hề lưu tình: “Cái chết của mẹ tôi, tuy đã cách nhiều năm rồi, không tìm thấy được chứng cứ giết người trực tiếp, nhưng Đặng Phượng, giết người thì phải đền mạng, tôi sẽ không dễ dàng buông tha cho hung thủ giết người như vậy đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.