Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 692



Chương 692

Nguyễn Khánh Linh có chút ngoài ý muốn, vừa rồi lúc ở trên máy bay, Phạm Nhật Minh nói mời biên tập của cô đến Lâm Đồng, cô còn tưởng rằng anh chỉ vì muốn thuyết phục mình đi cùng nên mới nói như vậy.

Nhưng cô thật sự không ngờ tác phong của Phạm Nhật Minh lại có thể thật sự nhanh tới như vậy.

Biên tập đến Lâm Đồng còn sớm hơn so với bọn họ.

“Đương nhiên, chuyện công việc của em sao anh lại có thể chậm trễ được.”

Phạm Nhật Minh mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt của cô.

Nguyễn Khánh Linh đối với hành động nuông chiều và âu yếm của anh như vậy, trong cảm thấy cực kỳ ấm áp, lại thấy có chút may mắn, may mắn vì cô gặp được một người đàn ông đối xử tốt với mình như vậy.

“Nhật Minh, cảm ơn anh.”

Nguyễn Khánh Linh nói, lúc này người đàn ông cười có chút gian xảo, ở bên tai cô nhẹ giọng thì thầm: “Nếu em thật sự muốn cảm ơn anh thì tối nay thể hiện nhiều thêm một chút.”

“Anh lại đùa giỡn lưu manh.”

Nguyễn Khánh Linh bị anh nói đến đỏ bừng mặt, trong đầu cũng không tự chủ hiện ra cảnh tượng không thích hợp với trẻ em.

Cô vội vàng xoa mặt mình, trách mắng anh.

Phạm Nhật Minh thích nhất là thấy cô đỏ mặt ngượng ngùng vì bị trêu chọc, tâm tình anh lại thấy tốt hơn, ôm chặt lấy cô, cũng không pha trò nữa.

Xe rất nhanh đã chạy đến trước một quán cà phê.

“Cậu chủ, mợ chủ, đã tới nơi rồi.”

Tài xế nói.

Lúc này, Phạm Nhật Minh mới buông Nguyễn Khánh Linh ra, nghiêng mặt nói với cô: “Em xuống xe đi, cô ấy đang ngồi bên trong chờ em đấy.”

“Vậy còn anh?”

“Anh còn có việc công ty cần giải quyết, trước tiên đi qua đó xem một chút, nếu họp xong rồi thì gọi điện cho anh.”

 

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh ngoan ngoãn đáp lại, sau đó xuống xe.

Phạm Nhật Minh nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô bước vào quán cà phê rồi mới cho tài xế lái xe rời đi.

Nếu như không phải vì công ty mới thành lập, có một số chuyện khiến anh không thể đi được, anh hận không thể luôn luôn ở bên Nguyễn Khánh Linh.

Nguyễn Khánh Linh bước vào quán cà phê, lúc này trong quán cũng không có nhiều người, cô nhìn thoáng qua đã nhìn thấy tổng biên tập ngồi cách đó không xa.

“Chị Vương.”

Cô chủ động lên tiếng, bởi vì cuốn sách trước là viết cho Gavin nên người biên tập này cũng là người của Gavin, là một người phụ nữ thân thiện dễ nói chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.