Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 715



Chương 715

Nếu Ôn Thục Nhi hiểu được thế nào là tự trọng thì hoàn toàn có thể nhẫn nhịn bảo ông ta gọi bác sĩ đến. Nhưng nếu cô ta một lòng thầm muốn dâng lên thì Lý Đức Sơn vẫn có thể thỏa mãn cô ta, hơn nữa còn cứu cô ta khỏi nước sôi lửa bỏng.

Đây đều là lựa chọn cá nhân của mỗi người, Phạm Nhật Minh cũng không muốn nghĩ nhiều.

Tiến vào phòng, Nguyễn Khánh Linh đang nghiêng người nằm trên giường, co lại thành một đống nho nhỏ, trái tim Phạm Nhật Minh lập tức mềm nhũn ra, anh đi đến bên giường, ôm lấy người con của mình vào trong lòng, mang theo một chút âu yếm hôn lên môi cô.

Nguyễn Khánh Linh vốn đang ngủ lại cảm giác được có gì đó ẩm ướt vừa liếm vừa dính trên cổ của mình, cô có chút ngứa lại có chút khó chịu, ưm một tiếng muốn đẩy vật kỳ lạ trên cổ mình ra.

Phạm Nhật Minh lúc này như là dục hỏa đốt người, làm sao có thể dễ dàng bị đẩy ra như vậy?

Anh vốn dĩ đã trúng thuốc, căn bản còn nghĩ rằng Khánh Linh có thể làm dịu đi dược tính của thuốc, nhưng ai ngờ, cô gái này đối với anh mà nói chính là loại thuốc kích thích mạnh nhất trên thế giới.

Anh càng nhẫn nhịn thì càng khó chịu, mà lại không muốn quấy rầy lúc cô đang ngủ, chỉ có thể dựa vào việc không ngừng hôn môi cô mới có thể làm giảm bớt sự xao động nơi hạ thân của anh.

Nguyễn Khánh Linh rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Chất lượng giấc ngủ của cô từ trước đến giờ luôn rất kém, hơn nữa hôm này còn xảy ra nhiều chuyện bề bộn như vậy, cảm xúc vốn dĩ cũng rất không thích hợp, hiện tại còn bị đánh thức.

Ngay từ đầu, cô còn tưởng rằng đó là người xa lạ xông vào phòng của mình.

Bởi vì bây giờ trong phòng tối om, Phạm Nhật Minh có nói anh sẽ không về nhà cho nên cô hoảng sợ muốn chết, dùng sức đẩy mạnh cơ thể của người đàn ông kia, muốn đối phương tránh xa mình ra.

Đúng lúc này, người nọ như thế nào cũng không ngừng động, Nguyễn Khánh Linh vừa vội vừa sợ, cô định há miệng kêu cứu, bất chợt nghe thấy một giọng nói rất là quen thuộc vang lên bên tai cô: “Cục cưng, ngoan, cho anh nha?”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Khánh Linh không còn phản kháng nữa, trái tim cô nảy lên rồi cũng hạ xuống.

Phạm Nhật Minh thấy cô không còn chống cự nữa, động tác tay càng lúc càng trở nên lớn mật, trực tiếp luồn vào áo ngủ của cô, đặt lên đồi nhỏ mềm mại, dưới sự vuốt vẻ của anh, Khánh Linh không nhịn được, nũng nịu rầm rì hai tiếng.

Nhưng rất nhanh, cô cách một lớp quần áo giữ chặt bàn tay của người đàn ông kia lại, thở hổn hển ngập ngừng nói: “Nhật Minh, bây giờ không được.”

“Em xem em cũng có phản ứng rồi, vì sao lại không được?”

Nói xong, Phạm Nhật Minh như là cố ý làm chuyện xấu, động tác tay vuốt ve càng tăng thêm lực độ hơn một chút nữa, khiến người dưới thân không nhịn được run rẩy.

Nhưng ngay cả khi như vậy, Nguyễn Khánh Linh vẫn một mực giữ lại một chút lý trí còn sót lại cuối cùng.

Hôm nay Phạm Nhật Minh rất khác thường ngày, còn có chuyện anh nói mà không giữ lời, hơn nữa còn có cô thư ký kia của anh.

Tất cả những điều này đều làm cho Nguyễn Khánh Linh thấy tức giận, cả một ngày hôm nay cô luôn rất khó chịu, dựa vào cái gì mà người đàn ông này vừa trở về là có thể chiếm tiện nghi của cô?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Khánh Linh căng cứng, thật vất vả mới có thể từ trong nụ hôn sâu của người đàn ông kia tránh ra, cô nhân cơ hội này với tay bật đen, lúc đen được bật sáng, dưới mí mắt của hai người lập tức bị ánh đèn chiếu rọi, mà động tác của Phạm Nhật Minh đột ngột dừng lại.

Đợi cho đến khi hai người bọn họ thích ứng được với ánh sáng, Phạm Nhật Minh lại áp sát đến, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng của cô gái kia, anh thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Sao mặt mày khó chịu thế này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.