Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 736



Chương 736

Không biết là vì lạnh hay là vì xấu hổ mà Nguyễn Khánh Linh vừa vùi cả người vào trong vòng tay anh vừa nở nụ cười.

Phạm Nhật Minh không thể chịu nổi sự khiêu khích của cô gái nhỏ, hơn nữa cô lại không tự giác về bản thân, điều này khiến anh dục hỏa khó nhịn.

Anh hôn cô, lòng bàn tay to khẽ vuốt ve cơ thể mềm mại của cô.

Lúc đầu đã hứa hẹn rằng sẽ tập thể dục buổi sáng cùng nhau, vậy mà cuối cùng lại biến thành bài thể dục trên giường.

Sau khi Phạm Nhật Minh “ăn uống no đủ”, anh hài lòng ôm người phụ nữ vào lòng, nhưng Nguyễn Khánh Linh lại mơ màng như rơi vào lớp sương mù, cùng anh làm loại chuyện đó.

Điều này khiến tâm tình hiện tại của cô vô cùng phức tạp.

Vừa thẹn thùng, vừa có chút cảm giác giống như bản thân đã bị lừa.

Bởi vì còn có chuyện ở công ty cho nên Phạm Nhật Minh không có nhiều thời gian ở cùng cô, cuối cùng anh đành phải miễn cưỡng buông cô ra, đứng dậy rời giường.

Sau khi Phạm Nhật Minh rời khỏi giường, Nguyễn Khánh Linh làm gì còn tâm tư để ngủ tiếp, vừa mới làm ra chuyện như vậy bây giờ hai má cô đỏ bừng, cũng theo anh rời giường rửa mặt.

Chờ đến khi cô tắm rửa xong đi xuống lầu thì lập tức nhìn thấy trên bàn bày biện đủ loại đồ ăn sáng.

Nguyễn Khánh Linh hơi kinh ngạc, hỏi: “Sao lại mua nhiều như vậy?”

Phạm Nhật Minh không cho là đúng, vẫy tay với cô: “Lại đây, lại đây, nếm thử tất cả, xem xem em thích cái nào?”

Nguyễn Khánh Linh lại một lần nữa bị sốc bởi khí thế của người đàn ông này, mặc dù anh ấy có tiền, nhưng cũng không cần phải mua nhiều như vậy.

Quả nhiên, quản gia siêng năng và tiết kiệm là cô không thể nhịn được nói vài lời với Phạm Nhật Minh.

Ai ngờ, người đàn ông này lại nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt cười giống như không cười: “Không phải cho em ăn hết tất cả những món này đâu.”

“A?”

Nguyễn Khánh Linh giật mình ngơ ngác.

Sau đó lập tức nhìn thấy Phạm Nhật Minh đặt hết những món mà cô không hề động đến qua một bên, yêu cầu người giúp việc đi đến đóng gói lại, anh nói: “Những món này sẽ được mang đến công ty.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh nghe anh nói như vậy thì có phần xấu hổ.

Cô còn cho rằng tất cả đều là cho cô.

Cô ngượng ngùng sờ mũi, Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô làm như vậy cũng cố nén cười, xoa xoa đầu cô.

Thật ra anh mua nhiều như vậy, chỉ là muốn xem sở thích của cô, về phần những món còn dư lại, đúng lúc có thể đưa cho người của công ty.

Trong lúc ăn sáng, Phạm Nhật Minh nghe một cuộc điện thoại, Nguyễn Khánh Linh không biết là ai gọi đến, nhưng sau khi cúp điện thoại, anh không tiếp tục ăn nữa, chỉ nói với cô một câu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại một người đang ăn sáng là Nguyễn Khánh Linh, cô ít nhiều cảm thấy có phần trống rỗng vắng vẻ.

Tuy nhiên, khi nghĩ rằng Phạm Nhật Minh sẽ trở lại, cô không còn thất vọng như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.