Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 737



Chương 737

Hôm qua, cô có trao đổi với tổng biên tập một số chi tiết về việc xuất bản, tổng biên tập đã góp ý với cô một chút, cho nên sau khi ăn xong, cô lập tức lên lầu sửa đổi.

Nhưng khi Nguyễn Khánh Linh đang sửa bài báo, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến Phạm Nhật Minh, ban đầu cô còn muốn viết bài cho tốt, nhưng đầu óc cô lại luôn nghĩ đến những lời mà người đàn ông kia đã nói bên tai cô lúc sáng.

Kể từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, dường như anh luôn thích nói những điều lộn xộn thô tục với cô, phải đến khi cô đỏ mặt đến mang tai, lấy tay che miệng của anh lại thì anh mới bằng lòng ngậm miệng.

Nguyễn Khánh Linh còn cố ý lên mạng tìm hiểu xem tại sao đàn ông lại thích nói những lời đó.

Kết quả tìm kiếm cho thấy, những lời như vậy có thể làm gia tăng mức độ tình thú giữa những người yêu nhau.

Vì vậy, phải chăng Phạm Nhật Minh đang muốn gia tăng tình thú giữa hai người bọn họ.

Nguyễn Khánh Linh bất giác đỏ mặt khi nghĩ đến điều đó, cô lấy tay che mặt, thầm mắng bản thân phải tỉnh táo.

Cuối cùng cũng đến buổi trưa, Phạm Nhật Minh vẫn chưa trở về.

Một mình cô từ trên lầu đi xuống, sau đó lại lên lầu, đi đi lại lại mấy lần như vậy, nhưng vẫn không đợi được người đàn ông kia quay lại.

Cuối cùng, Nguyễn Khánh Linh không thể chờ thêm được nữa, cô gọi điện thoại cho Phạm Nhật Minh.

Cuộc gọi đầu tiên không có ai trả lời, cuộc gọi thứ hai đã kết nối, nhưng đó lại là giọng nói của một người phụ nữ.

“Xin chào, đây là văn phòng của Chủ tịch Minh, tôi là Ôn Thục Nhi, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?”

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng, mềm mại, không hiểu sao lại rất dịu dàng, êm tai.

Nguyễn Khánh Linh không ngờ người bắt máy sẽ là một người phụ nữ, cô sững sờ trong chốc lát, mãi cho đến khi giọng nữ ở đầu dây bên kia hỏi lại thì cô mới lấy lại tinh thần, nói: “Phạm Nhật Minh không có ở đó sao?”

Giọng nữ ở đầu dây bên kia nghe rất êm tai, lời nói phát ra tròn vành vạnh như người dẫn  Chương trình phát thanh, nghe từng lời từng câu cô ấy nói cũng là một loại thưởng thức.

“Không có, chủ tịch Minh đang họp, cô có chuyện gì sao? Trước tiên có thể nói cho tôi biết, sau khi chủ tịch Minh trở về, tôi sẽ giúp cô truyền lời lại cho chủ tịch Minh.”

“À… Không có gì, không cần đâu.”

“Vậy được.”

Nguyễn Khánh Linh cúp điện thoại, cô nhìn màn hình điện thoại di động, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, không thoải mái.

Có lẽ người phụ nữ đó chính là thư ký của Phạm Nhật Minh.

Anh có một người thư ký nữ, vậy mà anh lại không nói cho mình biết.

Thư ký nữ thường rất xinh đẹp, hơn nữa, nghe giọng nói của người phụ nữ vừa rồi, dùng âm thanh của thiên nhiên để miêu tả cô ấy cũng không ngoa chút nào.

Đều nói giọng giống như người, nếu giọng của cô ấy hay như vậy, khẳng định bề ngoài của cô ấy cũng rất đẹp.

Nguyễn Khánh Linh bất tri bất giác lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.