Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 761



Chương 761

Mẹ của Thẩm Lăng chưa bao giờ che dấu sự yêu mến của bà dành cho Lăng Huyền, cho dù là trước đây hay bây giờ.

Lăng Huyền cũng rất xúc động, cô ấy dựa đầu vào vai bà ấy, cười nói: “Cháu cũng lâu lắm rồi chưa gặp cô. Lúc cháu ở nước ngoài, luôn nhớ đến sủi cảo mà cô nấu, nhưng lúc đó cháu lại không thể ăn được. Cô không biết đâu, hồi đó cháu nhớ Việt Nam nhiều lắm.”

Mẹ Thẩm Lăng khẽ cười, bàn tay gầy gò xoa chậm rãi vuốt mái tóc của Lăng Huyền giống như trước đây.

“Cháu giống hệt một con mèo tham ăn.”

“Tất cả là do tài nấu nướng của cô thôi.”

“…”

Hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, nhưng mẹ Thẩm Lăng vẫn không nhịn được, đem những tâm tư trong lòng bấy lâu nay ra hỏi cô ấy: “Lăng Huyền, có phải bây giờ cháu không thích Thẩm Lăng nữa, đúng không?”

Nụ cười trên gương mặt Lăng Huyền dường như đông cứng lại.

Nhưng bởi vì người đối mặt với cô ấy lúc này là mẹ của Thẩm Lăng, nên Lăng Huyền chỉ có thể tiếp tục cười, vốn định trả lời vài câu cho có rồi nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vẫn thích chứ, nhưng người cháu thích nhất chính là cô.”

Lăng Huyền vừa nói vừa dang hai tay ôm lấy mẹ Thẩm Lăng.

Mẹ Thẩm Lăng được cô ấy ôm chặt lấy, trong lòng vừa vui mừng, vừa ấm áp.

Tuy nhiên, bà cũng có thể nhìn thấy nụ cười xa xăm trên khuôn mặt Lăng Huyền.

Tuy đứa bé này không phải con ruột của bà nhưng bà luôn xem nó à con ruột của mình, trải qua một thời gian dài ở bên nhau, bà đương nhiên hiểu rất rõ tính tình của đứa bé này.

Vì vậy bà biết rằng, hành động của cô ấy bây giờ chính là để thu hút sự chú ý của mình.

Nếu đổi lại là trước kia, nói không chừng bà ấy cũng sẽ hùa theo cô ấy.

Nhưng bây giờ, bà không thể tùy hứng như vậy được nữa, bà biết thời gian còn lại của mình không còn nhiều nữa, nhưng bà rất yêu quý đứa trẻ này, muốn cô ấy trở thành một người con thực sự của bà, cũng có thể trở thành vợ của Thẩm Lăng.

Vì vậy, mẹ Thẩm Lăng kéo Lăng Huyền ra một chút, vẻ mặt nghiêm túc nhưng cũng vô cùng hiền lành.

“Lăng Huyền, cô biết, trước đây Thẩm Lăng kết hôn với một người phụ nữ khác, là nó đã phạm sai lầm. Cháu hận nó nhiều như thế nào, cô đều biết, nhưng bây giờ thằng bé đã biết hối lỗi rồi, cũng đã làm thủ tục ly hôn, cháu có thể… chấp nhận Thẩm Lăng một lần nữa được không?”

Mẹ Thẩm Lăng nói.

Ánh mắt Lăng Huyền có chút né tránh, cô ấy không lên tiếng trả lời.

Đôi mắt mẹ Thẩm Lăng cũng thoáng buồn, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Lăng Huyền, cô biết, cho dù cô nói gì đi chăng nữa cũng không thể xóa đi những sai lầm trước đây của Thẩm Lăng. Nhưng mà, cháu ngẫm xem, ngày trước khi hai đứa còn yêu nhau, hạnh phúc biết bao nhiêu, những điều đó cô vẫn luôn nhìn thấy.”

“Vì những sai lầm trước đây của Thẩm Lăng, nên sau khi cháu cưới thằng bé, chắc chắn thằng bé sẽ đối xử với cháu tốt hơn trước kia rất nhiều. Hơn nữa, hôn nhân và tình yêu không giống nhau, cuộc sống vợ chồng không phải chỉ đơn giản là ngày một ngày hai, cháu và Thẩm Lăng ngày ngày đều ở bên nhau, tính cách hai đứa lại hòa hợp như vậy, những ngày tháng sau này, nhất định sẽ rất hạnh phúc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.