Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 770



Chương 770

“Không có là tốt rồi, vậy ngủ lại đây một đêm đi, có cái gì phải ngại?”

“…”

Cuối cùng, Lăng Huyền lại một lần nữa thỏa hiệp, nguyên nhân lớn nhất là cô ấy cảm thấy mệt.

Hai ngày nay, Lăng Huyền vì phải chăm sóc cho mẹ Thẩm Lăng nên vẫn luôn không có một giấc ngủ ngon nào.

Cho nên khi cô ấy nằm trong lòng người đàn ông, không quá năm phút đồng hồ thì cũng đã ngủ mất rồi.

Nhìn thấy cô gái trong lòng mặt mũi nhu thuận lại dịu dàng, vẻ tươi cười trên mặt Trần Hữu Nghị dần dần nhạt đi, thay vào đó là vài phần thâm trầm.

Cô bé ngốc này, để tâm tới mẹ của người ta như vậy, bản thân mình thì đều tiều tụy thành bộ dạng gì rồi mà còn không biết nữa.

Thẩm Lăng cũng thật sự là quá được luôn, cô ấy đã mệt thành cái dạng gì rồi? Mà lại còn để cô trông coi trong bệnh viện nữa chứ.

Bên kia Thẩm Lăng đợi thật lâu mà cũng vẫn không thấy Lăng Huyền trở về.

Anh ta có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho Lăng Huyền mà cô ấy cũng không nhận.

Sau này mới nhận được một tin nhắn của cô ấy.

Nói là cô ấy đã về nhà nghỉ ngơi rồi.

Nhìn thấy tin nhắn kia, Thẩm Lăng mới yên lòng, anh ta lại gửi qua đáp lại một chữ ừ, còn bảo cô ấy nghỉ ngơi cho khỏe, bên đầu bên kia cũng không hồi âm lại nữa.

Ngày hôm sau, Lăng Huyền đột nhiên bừng tỉnh.

Cô ấy nhảy dựng lên từ trong lòng người đàn ông, trí nhớ của tối hôm qua lập tức xông vào trong đầu óc.

Tối hôm qua Thẩm Lăng vẫn còn đang chờ cô ấy ở phòng bệnh cách vách.

Nhưng mà cả một buổi tối cô ấy đều không có trở về, cứ ngủ ngay ở chỗ này.

Thẩm Lăng vội vàng leo xuống giường, muốn về phòng cách vách.

Lúc này, cô ấy chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn của Trần Hữu Nghị vang lên: “Cô còn đang mặc áo ngủ đấy.”

Trần Hữu Nghị nhắc nhở.

Buổi sáng Lăng Huyền vừa tỉnh dậy thì anh ta cũng bị ồn mà tỉnh theo.

Kết quả, liền nhìn thấy người phụ nữ này đầy vẻ hoang mang hoảng hốt mà muốn chạy qua bên cách vách?

Anh ta tốt bụng mà lên tiếng.

Ai ngờ lúc này, Lăng Huyền còn đứng ở trước cửa đột nhiên quay đầu trừng mắt liếc anh ta một cái, cô ấy nói: “Anh câm miệng.”

Nếu không phải anh ta thì bây giờ cô ấy có thể chật vật như vậy hay sao chứ?

Tuy cô ấy rất không hài lòng với Trần Hữu Nghị, nhưng Lăng Huyền vẫn dừng bước, lấy túi quần áo đã thay ra tối hôm qua ra, bên trong còn có một bộ áo khoác, cô ấy khoác nó lên trên người.

Nhân lúc cô ấy đang khoác áo lên người, Trần Hữu Nghị lại lười biếng mà nói: “Lại nhắc nhở cô một chút, tối hôm qua tôi đã gửi tin nhắn cho Thẩm Lăng rồi.”

“Cái gì? Anh đã gửi cái gì rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.