Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 788



Chương 788

“Huyền, cháu tha thứ cho cô có được không? Về phần cháu có muốn gả cho Thẩm Lăng hay không, thì tất cả đều tùy thuộc vào quyết định của chính cháu. Cho dù cháu có gả hay không thì cô cũng đều coi cháu là con gái ruột của cô, cháu không cần phải có bất kỳ trách nghiệm và cảm giác áy náy gì cả.”

Nghe mẹ Thẩm Lăng nói như vậy, mặc dù Lăng Huyền rất ngạc nhiên nhưng không nghi ngờ gì, trong lòng cô ấy vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước, cô ấy luôn nghĩ nếu như mình không lấy Thẩm Lăng thì mẹ Thẩm Lăng sẽ giận mình, cho nên mới lựa chọn kết hôn với Thẩm Lăng.

Nhưng bây giờ nghe mẹ Thẩm Lăng nói như vậy, Lăng Huyền cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ấy cười, nói: “Vâng ạ.”

Nhìn thấy vậy, Trần Hữu Nghị ở cửa cuối cùng cũng cười hài lòng.

Thật ra sở dĩ mẹ Thẩm Lăng có sự thay đổi lớn như vậy là bởi vì anh ta, sáng nay nhân cơ hội khi Lăng Huyền còn chưa tỉnh lại, đi qua “nói chuyện” một chút với mẹ Thẩm Lăng.

Vốn dĩ bà ấy luôn nghĩ người mà Lăng Huyền vẫn luôn thích chính là con trai bà ấy.

Cho nên khi bà ấy biết người mà Lăng Huyền thích là Trần Hữu Nghị, thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Tất nhiên sau khi nghe những lời nói đầy cảm xúc và lý trí của Trần Hữu Nghị, mẹ Thẩm Lăng cuối cùng cũng nhận thức được những sai lầm mà mình đã mắc phải.

Lý do Trần Hữu Nghị có thể lặn lộn trên thương trường như cá gặp nước chính là nhờ vào mồm miệng uốn ba tấc lưỡi của anh ta.

Cho nên việc thuyết phục mẹ Thẩm Lăng cũng là một việc dễ dàng.

Khi Trần Hữu Nghị đang hài lòng, từ ánh mắt của anh ta, anh ta nhìn thấy một bóng người đi qua hành lang, anh ta vội vàng chống gậy, nhanh chóng trở về phòng bệnh của mình.

Thẩm Lăng đi vào phòng bệnh.

Anh ta không hề biết Trần Hữu Nghị đã tẩy não mẹ mình, cũng không biết Lăng Huyền và mẹ mình đã nói những gì, chỉ là sau khi vào phòng, anh ta nhìn thấy hai người phụ nữ đang ôm nhau, vừa cười vừa khóc, kỳ quái lại có chút không biết làm sao.

Thấy anh ta đi vào, Lăng Huyền và mẹ Thẩm Lăng tách ra, cô ấy đi đến trước mặt Thẩm Lăng nói: “Thẩm Lăng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Thẩm Lăng nhìn sắc mặt của cô ấy, không biết vì sao anh ta có một dự cảm không rõ ràng.

Nhưng anh ta vẫn gật đầu.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”

Lăng Huyền và Thẩm Lăng rời khỏi phòng bệnh, lúc này trên hành lang có rất nhiều người đi lại, nên hai người họ đi lên sân thượng.

“Thẩm Lăng, tôi đã nói chuyện với cô rồi, cô ấy nói tôn trọng trọng ý muốn của tôi.”

Nói xong, cô ấy ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Thật ra, anh cũng có thể cảm thấy, tôi đối với anh đã không còn cảm giác như trước kia nữa rồi, cho dù chúng ta có kết hôn, không chỉ với tôi, mà đối với anh cũng không phải là chuyện tốt.”

“Có một số chuyện đã xảy ra thì không có cách nào thay đổi được, cũng không có cách nào có thể bỏ qua, có lẽ, tốt nhất chúng ta nên trở thành bạn bè.”

Những lời này thật ra cô đã ôm trong lòng từ lâu, nhưng vì mẹ Thẩm Lăng nên cô mới không nói ra.

Trên mặt Thẩm Lăng xuất hiện một số cảm xúc.

Những lời này nằm trong dự đoán của anh ta, nhưng anh ta vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.

Cuối cùng, Thẩm Lăng mỉm cười, nhưng nụ cười của anh lộ rõ vẻ đau khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.