Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 797



Chương 797

Cuối cùng, Trần Hữu Nghị thực sự là không chịu được bộ dáng ân ái của hai người kia với nhau nữa rồi, anh ta đứng bật dậy, sau đó nhìn về hướng Lăng Huyền một cái, lại phát hiện người phụ nữ đó cũng đang nhìn anh ta.

Trần Hữu Nghị nhíu mày, nghiêm mặt, lại rất buồn rầu, rất nhanh anh ta thu hồi lại ánh mắt, sau đó nhanh chóng rời đi.

Mấy ngày qua, Linh Lăng đều trong tình trạng trốn tránh anh ta, hơn nữa còn cố ý mập mờ với Thẩm Lăng, Trần Hữu Nghị nhịn cơn giận, không thể bộc phát ra, nhưng làm sao anh ta nhắm mắt làm ngơ được?

Trên thực tế, Trần Hữu Nghị chỉ định yên lặng tạm thời mà thôi, vì vậy mới rời đi.

Nhưng mà, lúc Lăng Huyền nhìn thấy người đàn ông rời đi, không hiểu sao trong tim lại bị hung hăng mà gõ một cái.

Có phải là, cô ấy đã làm quá đáng rồi không?

Lăng Huyền không thể khống chế được suy nghĩ của mình đang bắt đầu tràn lan, bây giờ trước mắt cô ấy đều là bộ dạng người đàn ông tức giận mà rời đi, cô ấy có một loại cảm giác mà không thể hình dung được, muốn giữ lại, nhưng lại cảm thấy mất mặt.

Hống chi ban đầu chuyện này là lỗi của anh ta.

Đúng, cô ấy thừa nhận là thích Trần Hữu Nghị, nhưng mà cũng không đại diện là có thể sử dụng loại thủ đoạn này, để phát sinh quan hệ với mình.

Trong nháy mắt Lăng Huyền cảm thấy được mình không hề làm sai, nhưng mà tâm trạng lại có chút trầm xuống.

Thẩm Lăng nhìn thấy hình như người phụ nữ đối diện có chút suy sụp, khác hoàn toàn với bộ dạng hồi nãy, anh ta không khỏi lo lắng mà hỏi: “Huyền, sắc mặt em không tốt lắm, không sao chứ?”

“À… Không sao, có thể là có chút mệt đi.”

Lăng Huyền trả lời.

Không biết thế nào, Thẩm Lăng lại có loại cảm giác, lúc này Lăng Huyền hoàn toàn khác biệt với lúc nãy, thái độ với anh ta cũng lạnh nhạt đi nhiều.

Nói thật thì mấy ngày này, Thẩm Lăng luôn có loại cảm giác.

Hình như Lăng Huyền đối xử với anh ta nóng lạnh thất thường, đặc biệt lúc hai người đi ra ngoài, cô ấy sẽ vô cùng nhiệt tình với mình, nhưng mà quay về phòng bệnh, lại không có nhiệt tình thế nữa.

Điều này làm cho Thẩm Lăng không khỏi nghi ngờ, này rốt cuộc là cảm giác của anh ta sai, hay là sự thật?

Hay là nói, thực ra Lăng Huyền đã có chút rung động với anh rồi, nhưng mà đang bối rối sao? Vì vậy, có phải là anh ta phải tấn công mạnh hơn không?

Con người luôn có xu hướng suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tốt đẹp, Thẩm Lăng cũng thế, anh ta tin chắc, chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, Lăng Huyền sẽ lại yêu anh ta.

Vì vậy, anh ta càng niềm nở với Lăng Huyền.

Sau khi hai người quay về phòng bệnh, Lăng Huyền muốn rửa trái cây cho mẹ Thẩm Lăng, anh ta lập tức chạy qua: “Để tôi để tôi, em đi nói chuyện với mẹ đi.”

Sau đó, Lăng Huyền phải “chạy về” bên cạnh mẹ Thẩm Lăng.

Với những việc khác, chỉ cần Lăng Huyền muốn động ta, Thẩm Lăng sẽ nhận làm hết.

Thậm chí, mỗi ngày anh ta đưa một hộp socola, một bó hoa tươi cho cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.