Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 808



Chương 808

Bên này, Lăng Huyền ngủ rất nông, sau khi Nguyễn Khánh Linh bị Phạm Nhật Minh ôm đi, cô ấy liền tỉnh lại, nhưng mà ý thức vẫn có chút mơ hồ.

Đột nhiên cửa phòng lại bị mở ra.

Cô ấy mơ mơ hồ hồ mà ngồi dậy giường, xoa xoa mắt của mình, muốn nhìn rõ là ai.

“Sao anh lại đến đây?”

Lúc Lăng Huyền nhìn thấy rõ khuôn mặt Trần Hữu Nghị, đột nhiên cô ấy lại cảm thấy có chút khó xử, có chút không hiểu mà nhịp tim lại trở nên dồn dập.

Nhìn theo người đàn ông đang bước vào, cảm giác này của cô ấy lại càng mãnh liệt hơn.

“Tôi muốn xin lỗi với cô.”

Trần Hữu Nghị nói, ánh mắt cũng anh nhìn chằm chằm và người phụ nữ, không hề nhúc nhích, ánh mắt đem theo vài phần nghiêm túc.

Lăng Huyền bị anh nhìn cho xấu hổ.

Vừa uống hai viên thuốc tỉnh rượu, bây giờ ý thức của cô ấy đã rất thanh tỉnh rồi, lúc ở trước mặt Trần Hữu Nghị, trong nhất thời chân tay có chút luống cuống.

Nhìn thấy Lăng Huyền không nói gì, Trần Hữu Nghị còn tưởng cô ấy vẫn tức giận mình, anh ta đơn giản ngồi lên đầu giường của người phụ nữ, khoảng cách của hai người có chút gần, giọng điệu của anh ta lại trở nên thành khẩn.

Anh ta các gần như vậy.

Thậm chí Lăng Huyền còn ngửi thấy được mùi hương nhàn nhạt trên người anh ta, còn có mùi rượu.

Toàn bộ mọi thứ này làm cho thần kinh của cô ấy liền căng lên, cũng không biết là điều hòa thôi, hay là vì nguyên nhân khác, mà lúc này hai má Lăng Huyền đỏ khác thường.

Cô ấy muốn nhanh chóng làm cho người đàn ông nhanh rời đi, anh ta mà còn ở trong phòng nữa, cô ấy sẽ cảm thấy không khí có chút khó thở.

Vì vậy, Lăng Huyền không nhìn anh ta, chỉ thuận miệng nói hai câu: “Được rồi được rồi, tôi tha thứ cho anh. Anh mau đi ra đi, tôi muốn ngủ rồi.”

Nói xong, cô ấy liền kéo chăn của mình lên, muốn đắp kín mình.

Nhưng mà, Trần Hữu Nghị lại chú ý đến sự khác thường của cô ấy.

Anh ta nheo mắt, trong đầu lóe lên cái gì đó.

Đề nghị và Nguyễn Khánh Linh nói ra, giờ phút này lại hiện vô cùng rõ trong đầu anh ta.

Trần Hữu Nghị không đi, cố ý ngồi lại gần cô ấy một chút, còn đưa tay vào chạm hai má cô, giả vờ lo lắng nói: “Sao mặt cô lại đỏ vậy? Bị cảm rồi hả?”

Nói xong, anh ta lấy tay, muốn sờ lên trán Lăng Huyền.

Cảm xúc trên mặt người phụ nữ, liền ngoan ngoãn ngoài ý muốn, tay của anh ta đặt trên mặt cô ấy, nhất thời có chút không muốn hạ xuống nữa.

Lăng Huyền cảm giác được động tác của anh càng ngày càng suồng sã.

Nhưng lúc này, cô ấy cũng không tức giận, chỉ nắm lấy tay của anh ta, muốn lấy tay của anh ta khỏi mặt mình.

Nhưng cô ấy không ngờ được, người đàn ông lại biến bị động thành chủ động, xoay lại cầm lấy tay cô ấy, ánh mắt lộ ra chút quyến rũ và chúng không đúng đắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.