Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 814



Chương 814

Người phụ nữ này bị sao vậy? Nhìn thì như đang say khướt, nhưng làm gì có loại phương thức say khướt rồi đi quấn lấy người khác như vậy?

“Em không muốn, em muốn đi theo anh cơ….”

Nói xong, người phụ nữ kia lại đứng lên, cô ấy đứng lên rất vất vả, vết thương ở chân khiến cô ấy không nhịn được kêu “á” một tiếng đau đớn.

Con mắt của cô ấy ở trong bóng tối lộ rõ vẻ oan ức voi tội, còn hơi ngấn ngấn nước, khiến người ta không nhịn được say mê.

Cuối cùng, Trung Huy vẫn không hạ quết tâm.

Anh ấy nhanh chóng đóng cửa xe, đi về phía người phụ nữ kia, sau đó dìu cô ấy đi trở lại biệt thự.

Người phụ nữa kia thấy anh quay lại thì rất vui vẻ, cả người dán lên người ang ấy, cười vô cùng đẹp: “Anh không đi nữa sao?”

“… Ừm.”

Trung Huy định trước tiên dỗ cô ấy trở về, sau đó thừa dịp cô ấy ngủ rồi rời đi.

Lần này trở về biệt thự, anh ấy hỏi người phụ nữ kia là hòm thuốc để ở đâu, sau đó xử lý qua vết thương cho cô ấy, đang định đỡ cô ấy lên tầng thì cô ấy đột km hiên kêu đói, bảo sao cũng không chịu lên tầng đi ngủ.

Trung Huy không còn cách nào khác, thời gian này ở gần đây cũng không có ai ship đồ ăn khuya nữa.

Anh ấy đành đi vào phòng bếp tìm nguyên liệu nấu anh, nhìn xem có gì có thể làm cho cô ấy ăn không?

Cũng may trong tủ lạnh vẫn còn một ít rau với rau xà lách, còn có mì ống.

Anh ấy lấy đồ nấu ăn ra, làm mì ống cà chua.

Trung Huy bưng đồ ăn đến trên bàn ăn, trong lúc đó, người phụ nữ kia cứ ngây ngốc nhìn anh ấy đi qua anh lại, chờ anh ấy đưa đũa đến tay cô ấy, cô ấy mới bắt đầu ăn mì.

Lúc người phụ nữ này ăn mì, động tác cũng chậm chạp không chịu được, có một bát mì mà cô ấy ăn tận một tiếng mới xong.

Khó khăn lắm mới có thể hầu hạ được tiểu tổ tông này đi ngủ, giờ đã là bốn giờ sáng rồi.

Trung Huy mệt sắp không chịu được nữa rồi, anh ấy tuyệt đối không thể ngờ được, chăm sóc phụ nữ, lại còn mệt hơn cả công việc nữa.

Anh ấy mơ mơ hồ hồ mà ngủ ngoài ban công của nhà người phụ nữ này.

Lâm Đỗ Nhã tỉnh dậy từ sớm, cô ấy xuống khỏi giường, não có chút ngừng máy trong mấy giây, nhưng mà, rất nhanh cô ấy đã nhớ ra chuyện tối qua.

Mặc dù cô ấy uống say, nhưng không hề quên.

Thực ra tối qua cô ấy đã tỉnh lại một chút, cũng biết là người đàn ông xa lạ đó đã đưa cô ấy về nhà, hơn nữa, cô ấy còn cố ý không để cho người đàn ông đó đi, hình như còn cố tình tìm rất nhiều cách, vì vậy, người đàn ông đấy đâu rồi?

Lâm Đỗ Nhã vô thức mà quay đầu nhìn xung quanh, kết quả nhìn thấy có một người đang nằm trên ban công.

Nhìn xuyên qua cảnh cửa được làm toàn bộ từ thủy tinh, ánh mắt Lâm Đỗ Nhã hơn kinh ngạc.

Lúc này, trên người Trung Huy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình, anh ấy tùy ý mà nằm trên ghế, quần tây màu đen đang bọc lấy đôi chân dài của anh ấy, vượt qua cả bên ngoài chiếc ghế dài, chỉ có thể gác ra bên ngoài.

Lâm Đỗ Nhã cẩn thận nhìn góc nghiêng của người đàn ông đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.