Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 815



Chương 815

Độ cong của quai hàm anh ấy rất sắc sảo, có lẽ là vì chăm sóc cô ấy cả một đêm, quai hàm cũng đã lún phún một ít râu, không những không tổn hại đến vẻ đẹp trai của anh ấy, mà còn tăng thêm cho anh ấy chút hương vị đàn ông.

Lúc này, khi Lâm Đỗ Nhã xuống khỏi giường, đã thấy trên người mình đã được thay sang quần áo sạch.

Vết thương trên đầu gối của cô ấy cũng được băng bó rất cẩn thận.

Cô ấy lại nhìn về người đàn ông đang nằm ngoài ban công, trong mắt của cô ấy còn mang theo sự biết ơn.

Thay đồ cho cô ấy, còn băng bó cho cô ấy, hơn nữa cũng không thừa dịp cô sảy xỉn mà thực hiện ý đồ gì.

Chỉ cần mấy việc này, là đủ để Lâm Đỗ Nhã cảm thấy rất biết ơn người đàn ông này rồi.

Nhưng mà, cách biểu đạt lòng biết ơn của cô ấy, chính là cho tiền.

Lâm Đỗ Nhã lấy một tấm chi phiếu ra khỏi tủ đầu giường, điền một dãy số, sau đó tìm được đồ của anh ấy, định nhét vào trong túi cho anh ấy.

Chẳng biết vì sao, cô ấy lại lo người đàn ông này sẽ từ chối, vì vậy cô mới lén lút như thế này.

Nhưng mà, lúc cô ấy bỏ chi phiếu vào cho anh ấy, phát hiện trong túi anh ấy có cái gì đó cứng cứng.

Là một cuốn sổ ghi chép nhỏ màu đen.

Đã là thời đại nào rồi, còn có người chọn dùng kiểu ghi chép vào sổ thế chứ?

Lâm Đỗ Nhã càng thêm tò mò, mặc dù cô ấy biết đây là thuộc về đồ vật riêng tư, nhưng mà, vẫn ngăn không được sự tò mò tràn ngập của cô ấy, vì vậy, cô ấy lén lút nhìn qua một chút, xác nhận người đàn ông còn đang ngủ, cô ấy nhanh chóng mở sổ ghi chép ra.

Trang thứ nhất chính là một cái thời gian biểu hàng ngày, đơn giản chính là lúc nào thì mở cuộc họp, lúc nào thì đi đâu.

Lâm Đỗ Nhã xem vài tờ rồi không xem tiếp nữa.

Bởi vì mấy thứ này, cô ấy đã quá quen rồi.

Trợ lý của bố cô ấy cũng mang mấy thứ này bên người.

Không khó đoán, chắc người đàn ông kia là trợ lý của tổng giám đốc công ty nào đó.

Lâm Đỗ Nhã nghĩ một lát, lại thêm một số không sau dãy số trên chi phiếu.

Cô ấy bỏ quyển ghi chép và chi phiếu lại trong túi của người đàn ông.

Lâm Đỗ Nhã quay đầu ra nhìn, cô ấy không nhịn được mà đi đến, muốn nhìn rõ người đàn ông đã giúp cô, rốt cuộc trông như thế nào.

Cô ấy nhón chân, bước đi ra ban công.

Đến bên cạnh người đàn ông, cô ấy liền ngồi xổm xuống.

Lâm Đỗ Nhã không ngồi vững, đột nhiên trên vai đau đớn, sau đó là một hồi chóng mắt, cô ấy cảm giác như trong nháy mắt cả người mình đã bay lên.

Chờ cô ấy hồi phục lại tinh thần, mình đã bị đè chặt trên ghế nằm rồi, người đàn ông đang đặt cánh tay lên cổ cô ấy.

Khi Trung Huy nhìn thấy rõ người phụ nữ đang bị cùm dưới người mình, anh ấy buông ta ra, nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi phản xạ theo điều kiện.”

Anh ấy vốn cho rằng người phụ nữ kia ít nhiều cũng sẽ sợ hãi, nhưng ai mà ngờ cô ấy lại chủ động đứng dậy khỏi ghế nằm, sau đó kinh ngạc hỏi anh ấy: “Anh luyện gì vậy? Sao lại lợi hại như thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.