Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 822



Chương 822

Lúc này, đứa bé đang bị chế trụ kie tức giận hét lên: “Các người bị điên à? Tôi biết các người à? Các người bắt tôi làm gì? Tôi không có làm gì phạm pháp cả!”

Nghe vậy, Trung Huy cười lạnh một phát, một tay anh ấy cổ tay đứa bé kia, sau đó dùng sức đẩy cậu ta vào bên trong cửa, ngay sau đó thì nhìn sang Lâm Đỗ Nhã, ra hiệu cho cô ấy đi theo sau mình.

Đứa bé kia bị đẩy vào, lảo đảo mấy bước mới đứng vững gót chân.

Cậu ta vội vàng quay đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm hai vị khách không mời mà đến.

Trung Huy khóa cửa lại, quay đầu lại nhìn đứa bé trai đứng cách đó không xa, ngắn gọn dứt khoát nói: “Hai ngày trước, chi nhánh nhà họ Phạm ở Lâm Đồng bị một hacker tấn công, là do cậu làm sao?”

Quả nhiên, sau khi đứa bé trai nghe thấy lời này, mặc dù cậu ta muốn khống chế tâm tình của mình, nhưng do tuổi tác còn quá nhỏ, biểu hiện trên mặt đã bán đứng cậu ta.

Chỉ là miệng cậu ta vẫn rất cứng rắn, sống chết không chịu thừa nhận.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì?”

Nghe vậy, ánh mắt Trung Huy lạnh lẽo, vốn dĩ khí chất trên người anh ấy thuộc về loại lạnh lùng, lúc này khí lạnh trên thân càng nặng, mặc dù đứa bé trai kia đã vô cùng kiềm chế cảm xúc trên mặt, nhưng trong lòng vẫn hơi phát run.

Nhưng mà, đến cuối cùng thì tuổi tác của cậu ta vẫn còn nhỏ, đối với cậu ta mà nói, phương thức tốt nhất để che đậy chính là phủ nhận nó.

“Các người đi ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Đứa bé trai vừa dứt, người phụ nữ ở phía sau Trung Huy đột nhiên lên tiếng, mặc dù giọng nói của cô ấy không lớn nhưng cũng đủ để đứa bé trai trước mặt này thêm bất an.

“Vậy để tôi tự giới thiệu trước, tôi tên là Lâm Đỗ Nhã, Lâm trong nhà họ Lâm.”

Lúc này, vẻ mặt của đứa bé trai lập tức thay đổi.

Vẻ ngụy trang trên mặt cậu ta cũng vỡ nát.

Đứa bé trai nhìn Lâm Đỗ Nhã, rồi lại nhìn Trung Huy, không biết cậu ta nghĩ đến cái gì mà lại đột nhiên cười, trong giọng nói mang theo vài phần chết không sờn.

“Tùy các người, muốn tống tôi vào ngục giam thì cứ tống, dù sao tôi ở bên ngoài cũng mệt mỏi rồi.”

Trung Huy nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu ta, có mấy phần suy sụp không thể giải thích được cùng vẻ hưng phấn kỳ lạ, có một khoảnh khắc anh ấy nghi ngờ, có phải đứa bé trai này có vấn đề về tâm lý không?”

Bằng không thì tại sao không thích làm người bình thường, sống một cuộc sống bình thường vui vẻ mà hết lần này tới lần khác muốn ngồi tù?

“Hoặc là, tôi có thể cho cậu một khoản tiền, cậu làm việc cho chúng tôi.”

Trung Huy nói, hai mắt anh ấy nhìn chằm chằm đứa bé trước mắt: “Giá cả do cậu quyết định.”

Nhưng mà, đứa bé trai kia sau khi nghe xong những lời này thì không thèm nháy máy một cái, cậu ta cười ha ha hai tiếng, khinh thường nói: “Tôi cần nhiều tiền như vậy làm già? Có thể ăn thay cơm sao?”

Lúc này, Lâm Đỗ Nhã cũng từ sau lưng Trung Huy bước ra, cô ấy tiến lên một bước, mỉm cười nhìn vẻ mặt khinh thường của đứa bé trai kia, nhưng thần sắc trong mắt cô ấy càng làm cho đứa bé trai thêm bất an.

“Có lẽ cậu không cần nhiều tiền như vậy, nhưng em gái cậu, hẳn là rất cần số tiền kia nhỉ?”

“… Cô… Cô nói hươu nói vượn cái gì thế? Tôi không có em gái!”

Vẻ mặt đứa bé trai lập tức đỏ bừng lên, thề thốt phủ nhận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.