Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 844



Chương 844

Anh ta nhanh chóng trấn tĩnh lại và nói: “Cô Sang à, nếu cô nhất định muốn làm như vậy thì tôi chỉ còn cách mời cô rời khỏi đây thôi.”

“Cái gì cơ?”

Người phụ nữ đột nhiên cao giọng nói, cô ta không thể tin được: “Anh lại muốn đuổi tôi đi sao? Não anh bị liệt rồi sao? Anh ta chỉ là một cậu chủ không có quyền hành gì ở nhà họ Phạm còn tôi là người thừa kế duy nhất của bố tôi! Nên nịnh hót ai anh không biết sao? Đầu anh bị cánh cửa kẹp à.”

Lúc này Liễu Sang đã không còn nói đạo lý gì hết nữa rồi, cô ta nói ra những điều mà não còn chưa kịp suy nghĩ.

Quả nhiên gương mặt của người tổ chức liền tối sầm lại, anh ta trực tiếp nói với người phục vụ: “Gọi bảo vệ đến và mời cô Sang ra ngoài.”

Anh ta cố tình tăng âm điệu vào chữ “mời”.

Rất nhanh chóng Liễu Sang bị một đám bảo vệ đưa ra ngoài, lúc bị đuổi ra ngoài cô ta vẫn còn chửi bới bằng những lời lẽ xấu xa, hoàn toàn mất đi phong thái mà một cô chủ danh giá cần phải có.

Có điều sau những gì Liễu Sang nói vừa rồi, tất cả mọi người có mặt cũng đã biết thân phận của người đàn ông trước mặt.

Hóa ra là cậu chủ nhà họ Phạm.

Nhiều người trong hội trường đều theo dõi tin tức nên tự nhiên sẽ biết Phạm Nhật Minh đã tiết lộ tài sản trong một cuộc phỏng vấn cách đây ít lâu và cũng biết người đàn ông trước mặt không phải là không có quyền lực như Liễu Sang vừa nói.

Ngược lại đó là điểm yếu của anh ấy, trông thì có vẻ không quyền không thế nhưng thực tế rất có thể là một con sói ngủ đông! Có thể tấn công chúng bất cứ lúc nào…

Ở đây không phải ai cũng giống cái loại vô não như Liễu Sang.

Bọn họ biết, người đàn ông trước mắt này không thể tùy tiện đắc tội, thế là liền biết điều tản ra.

Đợi đến khi mọi người ở xung quanh tản ra gần hết, Phạm Nhật Minh mới cúi đầu, nhẹ nhàng nâng mặt người phụ nữ trong ngực lên.

Vừa rồi, khi anh đang nói chuyện, Nguyễn Khánh Linh vẫn một mực cúi đầu, không lên tiếng, cô có thể cảm giác được Phạm Nhật Minh vô cùng bảo vệ cô, thậm chí, Nguyễn Khánh Linh suy đoán, nếu như không phải bởi vì muốn xả cục tức cho cô, lấy tính cách khiêm tốn của Phạm Nhật Minh, anh sẽ không làm lớn chuyện lên như vậy, hơn nữ còn nhăn mặt với cả chủ sự đối phương.

Dù sao, công ty ở bên Lâm Đồng này nếu muốn phát triển thì ít nhiều cũng phải tiếp xúc với chủ sự.

Thế nhưng mà vì cô, Phạm Nhật Minh đã đi đến bước tàn nhẫn kia, trong lòng Nguyễn Khánh Linh tràn đầy cảm động, cô cảm thấy càng ngày mình càng thích người đàn ông này…..

Ở bên anh, mỗi giờ mỗi phút cô đều cảm giác mình được chiều như một đứa trẻ vậy.

Quả thực, Phạm Nhật Minh cũng coi cô như một cô gái nhỏ.

Không bị dọa sợ chứ?

Lúc này, giọng điệu người đàn ông nói chuyện hoàn toàn không có sắc bén lạnh lùng như vừa nãy nữa, thậm chí còn ngược lại, mang theo vô vàn ôn nhu.

“Dạ, không sao ạ.”

Nguyễn Khánh Linh nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười sạch sẽ của cô gái nhỏ dưới vành mũ, trái tim Phạm Nhật Minh mềm nhũn đến rối tinh rối mù, ngón tay cái của anh xoa xoa cái má mềm mại của cô, trong mắt tràn đầy yêu chiều.

Tại sao cô lại có thể đáng yêu như thế chứ?

Phạm Nhật Minh ôm lấy cô, mang cô đi đến ngồi ở quầy bar.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.