Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 848



Chương 848

Tô Chiết nhìn đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ trước mắt, tuy rằng bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng anh ta cũng không cảm thấy không thích.

Ngược lại cảm thấy cô ngây thơ không giả vờ.

“Tôi thấy tuổi tác của cô hơi nhỏ, đã viết qua tác phẩm nào chưa?”

Thế mà idol… Lại chủ động nói chuyện với cô!

Nguyễn Khánh Linh vui vẻ đến phát rồ, suy nghĩ một chút, sau đó nói đến vài bài văn chương mình đã biết, cũng như bản tiểu sử nhân vật mà lúc trước cô viết cho Gavin.

Ai ngờ, sau khi Tô Chiết nghe thấy tên một bài văn chương mà cô viết thì lông mày có chút giật giật.

“Người mù là do cô viết sao?”

Anh ta hỏi.

Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Vâng ạ.”

“Viết lúc nào?”

Cô cẩn thận suy nghĩ lại một chút, nói: “Lúc đang học đại học, lúc đó tôi chuẩn bị viết luận văn tốt nghiệp, chọn tài liệu là dựa trên cuốn sách người mù của tác giả người Anh Wales.”

Lúc đó cô viết xong luận văn tốt nghiệp, cảm thấy rất xúc động với cuốn sách này, vì thế cô đã viết luôn một bài luận về cuốn sách này, thuận tiện gửi cho tạp chí Phong Xuân, sau đó được xuất bản trên tạp chí.

“Ngài Tô, anh đã xem qua sao?”

Vẻ mặt Nguyễn Khánh Linh mong chờ hỏi.

Nếu như anh ta gật đầu, Nguyễn Khánh Linh sẽ cảm thấy mình may mắn muốn chết….

Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh lại càng vui mừng hơn, bởi vì Tô Chiết không chỉ gật đầu, mà còn hết sức khen ngợi bài văn chương kia của cô: “Cô nhóc, không ngờ tuổi tác cô còn nhỏ như vậy nhưng cách hành văn lại rấy điêu luyện tinh vi như vậy.”

“Có hứng thú hợp tác với tôi không?”

Tô Chiết hỏi.

“Hợp… hợp tác? Với ai?”

Trong nháy mắt Nguyễn Khánh Linh cảm giác như là đang nằm mơ.

Chuyện mà cô đã từng vọng tưởng đến, không ngờ được, hôm nay lại biến thành sự thật rồi…

Làm cô vô cùng bất ngờ…

Tô Chiết bị phản ứng của cô chọc cười, anh ta cũng không ngờ được, tác giả có thể viết được ra những lời văn thấu tình đạt lý đi vào lòng người như vậy, lại là một cô nhóc nhìn có vẻ rất ngây ngô này.

“Không đồng ý sao?”

Tô Chiết sinh ra chút mong muốn trên đùa cô.

Nghe thấy vậy, Nguyễn Khánh Linh liền lắc đầu, lắc còn khoa trương hơn cả trống bỏi, cô nói: “Không phải, không phải! Tôi đồng ý! Có thể hợp tác với anh là ước mơ của tôi… Chỉ là tôi không dám tin giấc mơ này có thể thành hiện thực nhanh như vậy…”

Tô Chiết cười nói: “Cô có thực lực như vậy, thực hiện ước mơ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”

Lúc Nguyễn Khánh Linh đã ngồi vào trong xe, cả người vẫn cứ như đang phiêu dạt trên mây, bay bổng, cảm giác không thật chút nào.

Phạm Nhật Minh nhìn thấy bộ dạng lơ đãng của người phụ nữ, liền nói: “Nghĩ cái gì vậy? Ngốc luôn rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.