Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 885



Chương 885

Mãi đến khi ánh mắt của người phụ nữ đó chạm vào Lăng Huyền, người phụ nữ đó nhìn chằm chằm vào hai mắt cô ấy, sau đó trên mặt nở ra một nụ cười, quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với Trần Hữu Nghị.

Không biết có phải là Lăng Huyền cảm giác sai hay không, cô ấy cứ cảm thấy, ánh mắt vừa nãy của người phụ nữ đó, trong suy nghĩ của cô, thực sự là có chút kỳ lạ làm cho cô ấy lạnh cả sống lưng.

Cô ấy ôm lấy cánh tay, an ủi rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, sau đó liền đi vào trong quán cà phê.

Lăng Huyền đi vào trong quán cà phê, nhưng mà cô không trực tiếp đi đến chỗ Trần Hữu Nghị.

Bởi vì hai người kia đang nói chuyện, hơn nữa Lăng Huyền trông thấy vẻ mặt của Trần Hữu Nghị khác hẳn vẻ mặt bình thường cô ấy nhìn thấy, anh ta đang nhíu chặt lông mày, giống như là đang cảm thấy rất bực bội và tức giận với lời người phụ nữ đối diện đang nói.

Nhưng mà không biết tại sao anh ta lại cố gắng khắc chế lửa giận của mình, tiếp tục nghe người phụ nữ ở phía đối diện nói chuyện.

Lăng Huyền vừa nhìn thấy phản ứng này của Trần Hữu Nghị, không tự giác tìm một chỗ khuất ở gần đó ngồi xuống.

Không biết là do cố ý hay là vì một nguyên nhân gì khác.

Lăng Huyền rõ ràng trông thấy, ánh mắt của người phụ nữ ngồi đối diện Trần Hữu Nghị nhanh chóng lướt qua chỗ cô ấy, tăng giọng nói.

“Trần Hữu Nghị, trước kia con có làm loạn như thế nào, mẹ cũng mặc kệ con, nhưng bây giờ thì khác, con cũng đã trưởng thành, đã đến tuổi kết hôn, mà mẹ cũng đã nói chuyện qua với nhà họ Tô, con gái út của bọn họ rất là ưu tú, bình thường làm việc ở nước Anh, hai người các con ở bên nhau, đối với con hay nhà chúng ta đều tốt cả.

Trần Hữu Nghị từ chối: “Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, con đã có bạn gái, con sẽ không đi gặp con gái nhà họ Tô kia.”

Trên mặt bà Trần vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng nhiệt độ lại hạ xuống chút.

Âm thanh của bà ta rất là bình tĩnh, mang theo một tia chế nhạo không dễ phát giác: “Mẹ đã nói rồi, trước đây con chơi như thế nào mẹ không quản, nhưng lần này nhất định con phải nghe mẹ với bố con, trở về kết hôn với con gái nhà họ Tô.

“… Không được.”

Trần Hữu Nghị vẫn từ chối không thèm nghĩ ngợi gì, hơn nữa giọng điệu của anh ta không có chỗ thương lượng.

Nếu giọng nói của bà Trần lạnh lùng, vậy thì anh ta sẽ lạnh hơn cả bà ta, dù sao muốn để cho anh ta cưới người phụ nữ không phải Lăng Huyền sao, đây là chuyện tuyệt đối không thể!

Lăng Huyền ở bên kia nghe thấy rõ ràng những lời này, ánh mắt của cô ấy híp lại, đại khái là hiểu được cuộc đối thoại của hai người kia, quý bà kia có lẽ là mẹ của Trần Hữu Nghị, đến đây để ép hôn.

Mà lần này, có lẽ cũng là mẹ của Trần Hữu Nghị cần điện thoại của anh ta gửi tin nhắn cho cô ấy.

Lăng Huyền cười nhạo, cô ấy cảm thấy tình huống này có chút máu cho

nhưng mà, trong lòng cô ấy luôn có một loại chắc chắn không thể giải thích được, đó chính là Trần Hữu Nghị chắc chắn sẽ không khuất phục trước mẹ của anh ta.

Cô ấy thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười, bà Trần này có vẻ là không hiểu con trai của mình rồi, lần này chơi lén như thế này, cuối cùng lại tự bê đá đập vào chân mình.

Chí ít, cho tới bây giờ, từ phản ứng của Trần Hữu Nghị, bên trong lòng Lăng Huyền cho là như vậy.

Nhưng mà, nếu bà Trần đã kêu Lăng Huyền tới thì đã nắm chắc trăm phần trăm thắng.

Dù sao, bà ta chưa từng đánh mà không chuẩn bị gì cả.

Chẳng mấy chốc, bà ta lấy từ trong túi ra một tấm ảnh chụp, trực tiếp đặt lên mặt bàn trước mặt Trần Hữu Nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.