Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 907



Chương 907

Giờ phút này Nguyễn Khánh Linh không để ý được nhiều như vậy, cô giống như muốn phát tiết toàn bộ kinh hãi và oan ức mà hai ngày nay phải chịu đựng ra ngoài.

Thẳng đến khi hai mắt đẫm lệ mơ hồ, dường như đang có một người đàn ông đứng trước mặt cô.

Lúc này ánh mắt của cô tất cả đều là nước mắt, căn bản là không nhìn rõ người đứng trước mặt mình là ai, chỉ biết là anh rất cao, sau đó liền thấy người đàn ông ngồi xổm xuống, bàn tay của anh đặt lên đầu của cô, thật ấm áp, cũng rất quen thuộc.

Khi tay của người đàn ông vừa đụng lên mặt của cô, cả người Nguyễn Khánh Linh đều run rẩy một chút.

Cô giống như khó có thể tin được, chăm chú nắm lấy bàn tay đặt trên mặt của mình, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhưng lại cố gắng muốn nhìn rõ người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt cô lúc này.

Thẳng đến khi cô nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông kia, không quan tâm mà hôn lên.

Nhất thời Phạm Nhật Minh bị động tác của cô làm cho giật mình, nhưng trong khoảnh khắc cánh môi của hai người chạm vào nhau, nỗi nhớ ẩn sâu trong xương tủy và tình ý xông lên đầu, anh cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp đảo khách thành chủ, ôm thật chặt cô gái vào trong ngực, hôn sâu.

Thẳng đến khi hôn cô thở không ra hơi, lúc này người đàn ông mới nhếch miệng tạo lên một độ cong lạnh nhạt mê người, trực tiếp ôm ngang cô gái lên, đè cô xuống giường, hai tay bắt đầu cởi quần áo của cô.

Có lẽ bởi vì hiểu lầm lúc trước, lần này, Nguyễn Khánh Linh ở trên giường càng lộ ra vẻ chủ động và nhiệt tình, có đến vài lần, Phạm Nhật Minh không thể kìm chế được muốn hung hăng làm cô, thế nhưng lại sợ sẽ làm cô bị thương.

Anh dốc hết toàn lực khắc chế mình, không muốn làm thương tổn đến cô, đồng thời, cũng không muốn để sau lần đầu tiên của hai người cô phải cảm thấy mệt mỏi, cho nên, anh chỉ làm hai lần đã ngừng lại, kéo cô gái qua, ổn định hơi thở.

Nguyễn Khánh Linh đã mệt muốn chết rồi.

Thế nhưng, vừa nghĩ tới người đàn ông đang ở bên cạnh mình lúc này, trái tim của cô vẫn luôn nhảy nhót tưng bừng, cô cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, tảng đá lớn đè nặng ở trong lòng nhiều ngày cũng theo sự xuất hiện của Phạm Nhật Minh mà rơi ầm xuống đất.

Cô chưa bao giờ có cảm giác giống như bây giờ, vô cùng nhẹ nhõm.

Vả lại, toàn thân còn có loại cảm giác nhẹ nhõm sung sướng.

Đợi sau khi Phạm Nhật Minh đè dục vọng trong lòng xuống, anh trầm giọng mở miệng hỏi, giọng nói mang theo chút tình dục mê hoặc.

“Vừa rồi vì sao lại khóc?”

Hôm nay anh nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, rất ngạc nhiên cũng thật bất ngờ, ban đầu còn muốn cho cô gái này một bất ngờ, cho nên mới để con mèo kia dẫn cô tới, ai biết sau khi cô đi vào căn phòng này, vậy mà lại xuất hiện loại phản ứng như vậy?

Nguyễn Khánh Linh vừa khóc, rốt cuộc Phạm Nhật Minh cũng không nhịn được, trực tiếp ra mặt.

Nghe thấy Phạm Nhật Minh nói, Nguyễn Khánh Linh cũng nhớ tới, cô trừng mắt với người đàn ông, nhỏ giọng giận dữ hỏi lại: “Có phải anh đã sớm biết em ở đây không? Cố ý làm em sợ chứ gì?”

Phạm Nhật Minh nghe được không hiểu ra sao: “Không có, làm sao em lại nói như vậy?”

Lúc này, Nguyễn Khánh Linh mới nhân tiện nói: “Anh ở trong nhà vệ sinh, có một chiếc áo sơ mi bị dính máu, lúc ấy em rất sợ hãi, còn tưởng rằng anh…”

Còn lại, Nguyễn Khánh Linh không nói ra.

Cô cũng thật sự không nói nên lời, xem như bây giờ Phạm Nhật Minh đã ở bên cạnh cô, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến tính mạng của người đàn ông có khả năng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô, cô liền cảm thấy ức chế không chịu nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.