Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 908



Chương 908

Ai ngờ, đột nhiên người đàn ông cười trầm thấp ra tiếng.

Lồng ngực của anh có chút phập phồng, sờ sờ cái mũi của cô gái ở trong ngực, đáy mắt có ý cười dịu dàng lạ thường khiến cho người ta phải động lòng.

Nguyễn Khánh Linh nhìn thấy nụ cười của anh thì chẳng hiểu ra sao, nhưng lại khiến cô cảm thấy rất phiền muộn và giận dữ.

Cô tức giận vỗ vào lồng ngực của người đàn ông, giả bộ hung ác nói: “Anh còn cười hả?”

Nghe vậy, trong mắt của người đàn ông càng hiện lên vẻ cưng chiều, một tay của anh bao trùm lấy cô gái nhỏ nói: “Đây không phải là vết máu, đây là sốt cà chua.”

“Cái gì?”

Nguyễn Khánh Linh nghe thấy Phạm Nhật Minh nói vậy, cảm giác cả người đều muốn ngớ ngẩn

Hóa ra là cô hiểu lầm sao?

Phạm Nhật Minh quan sát phản ứng này của cô gái, chỉ cảm thấy cô đáng yêu, anh gật đầu, không nhịn được vừa cười vừa nói: “Chẳng lẽ lúc em lấy quần áo của anh ra không ngửi thấy mùi sốt cà chua sao?”

“…”

Nguyễn Khánh Linh nghe ra được người đàn ông đang trêu chọc.

Chẳng qua là cô cảm thấy rất xấu hổ và oan ức, trong hoàn cảnh đó, làm sao cô có thể suy nghĩ cho cẩn thận chứ, bộ quần áo kia chính là cọng rơm cuối cùng nghiền nát cô có được không?

Bây giờ người đàn ông này còn cười trên nỗi đau của người khác như thế.

Nguyễn Khánh Linh có chút khó chịu, xoay người, không có ý định phản ứng anh.

Kết quả, Phạm Nhật Minh lại kéo cả người cô trở về, động tác vẫn độc đoán trước sau như một, trực tiếp ôm cô vào trong lồng ngực của mình.

“Khánh Linh, em có thể đến đây, anh thật sự rất vui.”

Phạm Nhật Minh nghiêm mặt, hai mắt sâu xa lại thâm tình nhìn cô gái nhỏ ở trong ngực.

Cô biết rõ chuyến đi vào trang viên này sẽ tràn ngập nguy hiểm, nhưng vẫn không do dự mà tiến vào, cô gái nhỏ của anh lại đem đến cho anh một niềm vui lớn bất ngờ.

Nguyễn Khánh Linh vốn còn có chút tức giận, anh cười nhạo mình, nhưng bây giờ người đàn ông lại khôi phục vẻ đứng đắn, cô lại bị ánh mắt của anh làm cho xấu hổ, gò má nóng rực, sau đó nói: “Cũng không có gì, em làm gì có khả năng vứt bỏ anh một mình chứ.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh lại cười nhẹ.

Đột nhiên, bên giường của bọn họ truyền đến tiếng mèo kêu.

Nguyễn Khánh Linh nhanh chóng nhớ tới con mèo nhỏ màu xanh lam đã dẫn cô đến đây, cô rời khỏi ngực của người đàn ông, xuống giường ôm lấy con mèo nhỏ màu xanh lam kia, hiện tại, cô chỉ cảm thấy con mèo con này càng nhìn càng đáng yêu, hoàn toàn không còn vẻ bất an và sợ hãi như khi mới gặp nó.

Cô hỏi: “Là anh để con mèo này tới tìm em sao?”

Lúc này, biểu cảm của Phạm Nhật Minh có chút thú vị quét qua con mèo kia một chút, anh cười nói: “Ừ, ngày đầu tiên anh đến nơi này đã gặp được con vật nhỏ này, rất thông minh, giống như nghe hiểu tiếng người vậy.”

“Buổi trưa hôm nay sau khi anh gặp được em, liền nghĩ để con mèo này đến hấp dẫn em, nhìn xem có thể thành công được hay không, không nghĩ tới, vật nhỏ này còn rất lanh lợi.”

Hiếm khi Phạm Nhật Minh lại tán dương một con mèo như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.