Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 909



Chương 909

Nói cách khác, con mèo nhỏ màu xanh lam này thật sự rất thông minh.

Thế là, Nguyễn Khánh Linh càng yêu thích nó hơn.

Nếu không phải bởi vì bên trong quần áo có dính sốt cà chua, nói không chừng vừa rồi Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh gặp mặt, sẽ mười phần ngạc nhiên và thuận lợi.

Mà những chuyện này, cũng may mà có con mèo nhỏ màu xanh lam kia.

Nguyễn Khánh Linh yêu thích không buông ôm lấy nó, con mèo nhỏ màu xanh lam giống như cũng rất yêu thích cô, hung hăng cọ vào cô.

Một người một mèo chơi đến quên cả trời đất.

Phạm Nhật Minh lười biếng tựa ở trên giường, dịu dàng nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ kia, chỉ cảm thấy tình cảm ngọt ngào ở trong lồng ngực sắp tràn ra ngoài.

Nguyễn Khánh Linh chơi một lát, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện hỏi: “Đúng rồi, bọn anh đã cứu được Ngọc chưa?”

Lúc này, ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại, anh chậm rãi nói: “Vẫn chưa, sau khi anh và Lê Tuấn tới đây đã bị quản gia sắp xếp ở lại, chưa từng nhìn thấy chủ nhân của trang viên.”

“Cái gì? Vậy hai ngày nay bọn anh ở đây làm gì?”

Nguyễn Khánh Linh cảm thấy rất kinh ngạc.

Người đàn ông tiếp tục nói: “Bọn anh có nói chuyện qua, đối phương lại đưa ra một điều kiện nữa.”

“Điều kiện gì?”

“Chơi một trò chơi” Phạm Nhật Minh lo lắng Nguyễn Khánh Linh nghe không hiểu, còn đặc biệt bổ sung thêm một câu: “Tương tự như loại hình kinh doanh mô phỏng.”

“Có điều kiện sao?”

Nguyễn Khánh Linh trực tiếp hiểu ra trò chơi này không hề đơn giản.

“Có.”

Phạm Nhật Minh chậm rãi nói: “Chỉ trong vòng một tháng, tiền vốn mười bảy nghìn năm trăm tỷ phải tăng gấp mười thành một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ.”

“… Một trăm bảy mươi lăm nghìn tỷ? Tăng gấp mười? Chỉ trong một tháng thôi hả, làm sao có thể?”

Mặc dù Nguyễn Khánh Linh đối với các vấn đề liên quan đến thị trường chứng khoán một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng sau khi nghe Phạm Nhật Minh đưa ra điều kiện, cô vẫn cảm thấy vô cùng khó tin, cô suy nghĩ một cách bình thường thì biết, số tiền này làm sao có thể dễ dàng kiếm được như vậy?

Phạm Nhật Minh nhìn cô như vậy, khóe miệng câu lên, trầm mặc không nói.

Ngay sau đó, Nguyễn Khánh Linh lại nhớ tới một chuyện, cô hỏi: “Số tiền kia ông ta đưa cho anh kia là tiền thật hay tiền ảo?”

Phạm Nhật Minh đáp: “Là thật.”

Chính điều này đã làm tăng thêm độ khó cho nhiệm vụ của họ, tuy chỉ là một trò chơi mô phỏng kinh doanh nhưng lại được thực hiện ngoài đời thực, tăng thêm vào đó rất nhiều yếu tố bất trắc chưa xác định.

Nguyễn Khánh Linh lại hít sâu một hơi, vừa khiếp sợ vừa nghi ngờ: “Ông chủ trang viên này có mục đích gì? Ông ta bắt cóc Ngọc chắc không phải vì để đạt được tình hình như bây giờ chứ?”

Lúc này ánh mắt của Phạm Nhật Minh trở nên hơi lạnh lùng, ẩn chứa nhiều thứ không thể đoán được.

Anh vẫn không trả lời câu hỏi của Nguyễn Khánh Linh mà chỉ đặt tay lên đầu cô, an ủi nói: “Những chuyện này em không cần phải lo lắng, có anh ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.