Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 914



Chương 914

Trước đây, Phạm Nhật Minh không những suy nghĩ này của mình với Nguyễn Khánh Linh, bởi vì anh lo lắng khiến cô sợ hãi, bây giờ đối mặt với Lê Tuấn, anh mới nói với anh ta về mối quan tâm của mình.

Lê Tuấn nghe thấy điều này liền chìm vào suy nghĩ.

Lông mày anh ta nhíu lại, vô  cùng đau não và lo lắng nói: “Đúng vậy, bây giờ không ai trong chúng ta biết mục đích cuối cùng của ông ta là gì, nếu cuối cùng …ông ta vẫn muốn mạng của chúng ta…”

Lúc này, Phạm Nhật Minh nhẹ giọng ngắt lời anh ta, giọng nói bình tĩnh mà u ám: “Bất kể mục đích của ông ta là gì, nếu dám động đến Nguyễn Khánh Linh, tôi sẽ khiến ông ta hoàn toàn xong đời.”

Sau khi Lê Tuấn tách ra với Phạm Nhật Minh, anh ta trở về phòng của mình.

Nhìn căn phòng trống rỗng, trái tim anh ta cũng cảm thấy trống rỗng không thể giải thích được, như thiếu một thứ gì đó, đặc biệt là so với hai người Khánh Linh và Phạm Nhật Minh, mặc dù bây giờ họ đang ở trong hoàn cảnh khó khăn nhưng dù sao thì hai vợ chồng họ vẫn ở bên nhau, Khánh Linh vẫn được Phạm Nhật Minh mạnh mẽ bảo vệ an toàn.

Nhưng còn Ngọc, bây giờ cô ấy bị giam cầm một mình, không có ai để nói chuyện, không có ai để tin tưởng, thậm chí còn phải chịu đựng những nỗi sợ hãi mỗi ngày.

Càng nghĩ như vậy, Lê Tuấn càng cảm thấy đau lòng.

Vì vậy, anh ta liền bật máy tính, dựa theo phương thức liên lạc mà ông chủ trang viên đã cung cấp trước đó, cố gắng thực hiện cuộc gọi video với Tống Ngọc.

Kể từ khi họ đến trang viên này, ông chủ trang viên đã thông báo cho anh ta biết rằng anh ta có thể nói chuyện với Tống Ngọc, còn cho anh ta phương thức liên lạc với cô.

Trước đó Lê Tuấn đã cố gắng liên lạc với Tống Ngọc nhưng không thể kết nối thành công, vì thế anh ta nghĩ thông tin liên lạc mà ông chủ trang viên đưa là giả, có thể dùng để chế nhạo anh ta.

Vì vậy, trong cơn tức giận, Lê Tuấn đã không sử dụng lại cách liên lạc đó nữa.

Nhưng tối nay, không biết có chuyện gì, anh ta lại tìm phương thức liên lạc ấy bấm gọi.

Lần này, trong sự ngạc nhiên của anh ta, đầu dây bên kia lại được nhanh chóng kết nối.

Hơn nữa, khi khuôn mặt của Tống Ngọc bất ngờ xuất hiện trước mặt anh ta, Lê Tuấn liền vô cùng sững sờ, ngây người nhìn cô, không nói lời nào.

Lúc này Tống Ngọc ở bên kia máy tính hình như không hề nghĩ rằng người bên này thực sự là Lê Tuấn, cô luôn cho rằng đó là một cái bẫy mà đối phương dùng để cô thả lỏng cảnh giác.

“Lê Tuấn? Có đúng là anh không?”

Đầu dây bên kia, giọng Tống Ngọc run lên, trong lòng vẫn không thể tin được.

“Đúng, là tôi, Ngọc.”

Lê Tuấn cũng có chút kích động, anh cẩn thận nhìn người phụ nữ ở phía bên kia màn hình máy tính, thấy hốc mắt có phần trũng sâu và khuôn mặt ngày càng gầy của cô, anh lại cảm thấy tim mình đau nhói.

“Em có sao không? Bọn họ có làm khó em không?”

Lê Tuấn cảm thấy bản thân rất khó khăn mới nói ra được những lời này, đồng thời tự đáy lòng cũng dâng lên tự trách sâu đậm.

Tống Ngọc nhận ra cảm xúc của người đàn ông đang vô cùng chán nản liền lắc đầu nói: “Tôi không sao, bọn họ không hề làm khó tôi, chỉ giam tôi lại không cho ra ngoài, còn mấy thứ khác như đồ ăn, quần áo khác thì không hề đối xử tệ với tôi, anh không cần quá lo lắng.”

Để tránh cho Lê Tuấn lại tiếp tục tự trách mình, cô chủ động đổi chủ đề: “Đúng rồi, làm thế nào anh lại có thể liên lạc được với tôi? Còn nữa, hiện tại anh đang ở đâu thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.