Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 937



Chương 937

Đó là một khu nghỉ mát với một quán bar âm nhạc bên trong được trang trí nhẹ nhàng, âm nhạc du dương.

Lúc Trần Hữu Nghị đến Lăng Huyền vừa vặn đang ngồi ở trước cửa của quán bar, hai tay ôm má không biết đang suy nghĩ gì.

Cho đến nhìn thấy Trần Hữu Nghị xuất hiện ở trước mặt cô ấy thậm chí còn cảm thấy hơi hoảng hốt, trong lúc nhất thời không nhớ tới phải đuổi anh ta đi.

Mà khi hai người bốn mắt nhìn nhau cơn tức mà Trần Hữu Nghị nhẫn nhịn ở trong lòng trong nháy mắt biến mất.

Chỉ cần nhìn thấy cô ấy thì tất cả sự tức giận của anh ta không có chỗ để trút giận.

“Huyền.”

Trần Hữu Nghị kêu tên của cô ấy giống như trước kia thế nhưng tiếng kêu của anh ta làm cho Lăng Huyền hoàn hồn.

Vẻ hoảng hốt ở trên mặt cô ấy lập tức biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.

“Sao anh lại tới đây?” Cô ấy hỏi.

Trần Hữu Nghị thấy cô ấy vẫn có thái độ hờ hững như vậy thì cảm thấy buồn phiền ở trong lòng nhưng vẫn ân cần nói: “Anh nghe Khánh Linh nói em ở đây nên đến tìm em, một mình em ngây ngốc ở đây không nhàm chán sao? Anh tới..”

Câu nói “anh tới đi cùng em” còn chưa nói xong đã bị lời nói lạnh lùng của Lăng Huyền lại lần nữa chặn ngang.

“Em không cảm thấy nhàm chán, anh về đi.”

….

Trần Hữu Nghị đã bị đối xử hết lần này đến lần khác bởi thái độ như vậy của cô ấy, thật sự là vừa bực bội vừa không cam lòng.

“Rốt cuộc tại sao em lại tức giận? Em nói lý do cho anh biết có được không?”

Trần Hữu Nghị thật sự là không nhịn được nên hỏi.

Nhưng Lăng Huyền lại không muốn nói với anh về những điều đó, cô ấy cũng không biết rốt cuộc trong lòng mình đang ôm những suy nghĩ như thế nào, nhưng cô ấy chỉ theo phản xạ không chịu nói chuyện của Tình Tình với anh ta.

Cô ấy cố gắng cười gượng nói: “Em không tức giận, em chỉ quá mệt mỏi nên muốn ra ngoài chơi đùa thôi.”

Trần Hữu Nghị rõ ràng là không tin, anh ta nói thẳng: “Vậy tại sao trong khoảng thời gian này em không nghe điện thoại cũng không gặp anh?”

Lăng Huyền cúi đầu, không trả lời.

Hai người cùng im lặng giống như đang phân cao thấp.

Một lúc sau Lăng Huyền đột nhiên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của người đàn ông rồi lại nhìn chằm chằm vào sợi râu màu lục lam mọc trên cằm anh ta, giọng nói chậm chạp lại kiên định: “Trần Hữu Nghị, chúng ta chia tay đi.”

“Cái gì? Chia tay?”

Trần Hữu Nghị nghe thấy cô ấy nói bỗng nhiên tức đến nỗi bật cười: “Trước đó Khánh Linh còn nói với anh rằng em nói hai chúng ta đã chia tay anh còn chưa tin, không ngờ em thật sự có suy nghĩ như vậy, Lăng Huyền rốt cuộc thì em đang suy nghĩ cái gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.