Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 946



Chương 946

Vì cô ấy không muốn để Trần Hữu Nghị tìm được, còn cố ý chạy đến chỗ vắng vẻ, hoàn toàn không ý thức được  mình sẽ gặp nguy hiểm, lúc ấy, trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ, chỉ cần có thể rời khỏi anh ta là được, không bị anh ta bắt lại là được.

Nhưng về sau, chạy mãi chạy mãi, chính cô ấy cũng không biết đường, chạy đến mệt mỏi.

Mưa rơi càng lúc càng lớn, căn bản là không có dấu hiệu ngớt, Lăng Huyền cảm thấy toàn thân mình trên dưới đều ướt đẫm, lại thêm gió lạnh không ngừng thổi đến, cô ấy vừa lạnh lại vừa mệt.

Trước kia chưa bao giờ phải chịu qua loại khổ này, Lăng Huyền chỉ muốn mắng chết Trần Hữu Nghị.

Cuối cùng cô ấy dừng lại, ngồi xuống một cây đại thụ nghỉ ngơi.

Cô ấy lạnh đến không chịu được, hai tay vòng quanh cánh tay của mình, oán hận mắng: “Đều do tên khốn kiếp kia, nếu không phải bởi vì anh ta, mình sẽ phải chịu những thứ này sao?”

“Đây rốt cuộc là nơi nào… Mình ra ngoài kiểu gì đây…”

Lăng Huyền nhìn thấy bốn phía một mảnh đen như mực, cô ấy có chút bất lực, cũng có chút sợ hãi.

Đặc biệt là khi nghe thấy âm thanh của núi rừng vào ban đêm, tiếng kêu đặc biệt của các loài động vật, cô ấy càng sợ đến kinh hồn táng đảm, luôn cảm thấy dường như ở trong bóng tối có ai đó đang quan sát cô ấy…

Lúc này, trái tim của Lăng Huyền đã treo lên cao.

Thậm chí cô ấy đã bắt đầu hối hận, sớm biết vậy đã không hờn dỗi với anh ta, nếu như cô ấy mất mạng ở đây, vậy thì quá không đáng rồi…

Đột nhiên, cô ấy nghe thấy cách đó không xa có động tĩnh truyền đến, giống như âm thanh của nhánh cây bị đạp gãy.

Lăng Huyền vội vàng chạy đến phía sau cây đại thụ trốn, trái tim của cô ấy lập tức vọt lên cổ họng.

Không đầy một lát, âm thanh kia lại biến mất, nhưng trái tim của cô ấy vẫn không dám tuỳ tiện thả lỏng, chỉ cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra khỏi cây, muốn quan sát tình huống một chút.

Thế nhưng bởi vì mưa thật sự quá lớn, cơ bản là tầm mắt của cô ấy bị nước mưa làm cho mơ hồ, không thấy rõ cho lắm.

Ngay khi cô ấy đang cố gắng nhìn rõ tình huống phía trước, đột nhiên bờ vai của cô ấy bị người vỗ một cái.

Lăng Huyền bị dọa đến hét to một tiếng, vội vội vàng vàng lùi về phía sau, nhưng lại bị tảng đá dưới chân ngăn trở, mất trọng tâm ngã xuống mặt đất.

Ngay thời điểm cô ấy cho là mình phải ngã sấp xuống, bỗng dưng ngang hông có một sức lực mạnh mẽ, nhấc bổng cô ấy lên, khi cô ấy hoàn hồn thì đã ở trong ngực của người đàn ông.

Mặc kệ Lăng Huyền có không tình nguyện thừa nhận như thế nào, chỉ có ở trong ngực của Trần Hữu Nghị, cô ấy mới có thể hoàn toàn yên tâm, nhịp tim cũng không nhanh giống như vừa rồi.

Trần Hữu Nghị thật vất vả mới tìm được cô ấy, tảng đá ở trong lòng cũng coi như được để xuống.

Thậm chí anh ta còn có tâm trạng chế giễu cô ấy: “Mới vừa rồi không phải rất mạnh miệng sao? Làm sao bây giờ đã sợ hãi đến như vậy rồi? Sau này sẽ theo họ của tôi phải không?”

“Ai muốn theo họ của anh chứ!”

Lăng Huyền lập tức giận dỗi, nhưng cô ấy không hề rời khỏi ngực của người đàn ông.

Cô ấy đã sớm lạnh không chịu được, được Trần Hữu Nghị ôm không ngờ lại ấm áp đến vậy, giống như một cái lò lửa lớn tản ra nhiệt độ, trong nháy mắt đã xua đi hơi lạnh trên người cô ấy.

Cô ấy lại không ngốc, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, cứ hưởng thụ một chút đi.

Trần Hữu Nghị nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, thậm chí khóe miệng của anh ta còn hơi nhếch lên, hài lòng ôm cô gái vào trong ngực đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.