Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 947



Chương 947

Nhưng dù sao nơi này cũng là trên núi, mà đây lại là lần đầu tiên hai người tới nơi này, lạc đường là điều không thể tránh khỏi.

“Có phải anh không biết đường hay không?”

Đột nhiên Lăng Huyền hỏi.

Trần Hữu Nghị nhìn cô ấy một cái: “Nói nhảm, trước kia tôi cũng chưa từng tới nơi này.”

“… Không phải là anh mới vừa đi vào từ bên ngoài hay sao?”

Lăng Huyền già mồm át lẽ phải nói.

Trần Hữu Nghị quả thật là ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, dẫn theo cô tiếp tục đi ra ngoài.

Nhưng mà hai người đi thật lâu, nhưng vẫn không có đi được ra bên ngoài.

Lăng Huyền hắt hơi một cái, không biết là do bị đông cứng hay là do mệt mỏi, cô ấy cảm giác đầu óc của mình có chút quay cuồng, cũng không có sức lực cãi nhau với người đàn ông này.

Trần Hữu Nghị nhận ra được người phụ nữ này khác thường, anh ta giơ tay lên sờ sờ trán của cô ấy, nhiệt độ nóng bỏng truyền đến lòng bàn tay, anh ta gọi Lăng Huyền một tiếng, người phụ nữ này dường như là rầm rì một tiếng, nhưng cũng không có sức sống như mới vừa rồi.

Anh ta không khỏi lo lắng nhíu mày lại.

Cô ấy đã lên cơn sốt, cứ tiếp tục như vậy là không được.

Nhưng mà bây giờ họ đang ở vùng hoang dã, bởi vì anh ta đi ra ngoài cùng, điện thoại di động cũng không có để ở trên người, căn bản là không thể tìm được con đường có thể đi ra ngoài.

Hai người lại đi thêm một lát, đột nhiên, Trần Hữu Nghị nhìn về phía trước, mắt sáng rực lên, anh ta lắc lắc người phụ nữ ở nữ nhân trong ngực, nói: “Phía trước hình như có nhà sinh sống, bây giờ chúng ta đi qua đó.”

Lúc này đầu óc của Lăng Huyền đã không còn tỉnh táo, cô ấy cũng không biết là Trần Hữu Nghị nói cái gì, chẳng qua là mơ mơ màng màng gật đầu một cái.

Trần Hữu Nghị nhìn dáng vẻ như này của cô, lại càng thấy lo lắng hơn, dứt khoát ôm lấy eo của cô bế lên, sải bước đi về nơi có ánh sáng phát ra.

Chỉ là chờ anh ta đi tới nơi, lại không nhịn được thấy thất vọng.

Đây hoàn toàn không phải là một hộ gia đình, mà chỉ là một ngôi miếu thờ, hơn nữa nhìn mạng nhện ở trên cửa, có lẽ là tuổi đời cũng đã rất lâu rồi, cũng không biết là xây ở chỗ này từ lúc nào.

Nhưng mà dưới tình huống trước mắt này, chỉ có thể vào bên trong này tránh mưa, Trần Hữu Nghị không có lựa chọn nào khác, đành ôm Lăng Huyền đi vào trong miếu.

Ở bên trong ngoại trừ mấy ngọn đèn vẫn còn sáng, còn lại tất cả những đồ dùng khác trên căn bản đều đã bị hỏng, đây chính là một ngôi miếu đổ nát.

Trần Hữu Nghị thở dài.

Anh ta tạm thời đặt Lăng Huyền trên một cái bồ đoàn, sau đó cởi áo khoác của mình ra, đắp lên trên người cho cô ấy, may là ngôi miếu này cũng không có thiếu củi.

Anh ta lấy rất nhiều tới đây, sau đó tìm được một cái bật lửa để nhóm củi, cuối cùng cũng hiện lên lửa.

Trần Hữu Nghị lại lần nữa ôm Lăng Huyền, hai người ngồi ở bên cạnh đống lửa đang bốc cháy, anh ta ôm thật chặt người phụ nữ, nhưng mà cơ thể của cô ấy lại lạnh đến mức khiến anh ta phải thấy hoảng sợ.

“Huyền?”

Trần Hữu Nghị gọi tên của cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.