Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 948



Chương 948

Lăng Huyền lại mơ mơ màng màng đáp một tiếng, bây giờ cô cảm thấy đầu óc của mình không được tỉnh táo cho lắm, bản thân rất muốn đi ngủ nhưng mà bên tai dường như là có đủ loại âm thanh ồn ào phát ra, khiến cho cô ấy không thể nào ngủ được, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Lúc này, Trần Hữu Nghị cũng đã nhận ra sự khác thường của cô ấy.

Anh ta hỏi: “Em rất khó chịu sao?”

“Ừ… Đầu, thật là đau…”

Nhìn dáng vẻ khó chịu này của Lăng Huyền, Trần Hữu Nghị cảm giác trái tim của mình như bị nhéo một cái thật mạnh vậy, nhưng mà lúc này anh ta lại không thể làm gì, chỉ có thể xoa đầu cho cô ấy, ôm cô ấy thật chặt.

“Có tôi ở đây, tôi sẽ lập tức dẫn em đi ra ngoài, có chịu thêm một chút nữa.”

Trần Hữu Nghị có chút đau lòng, lại cảm thấy vô cùng bất lực.

Anh ta chưa bao giờ có giây phút nào cảm thấy bất lực như bây giờ.

Rõ ràng là đau lòng muốn chết, nhưng rồi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mà mình yêu chịu khổ.

Lăng Huyền dường như là cảm thấy được sự vỗ về của anh ta, tâm trạng của cô ấy vừa mới có chút bất an, cũng dần dần bình tĩnh lại, cô mặt mũi ngoan ngoãn nằm ở trong ngực của người đàn ông, cô ấy nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đến dọa người.

Dường như là cô ấy mệt muốn chết rồi, rất nhanh đã ngủ.

Nhưng Trần Hữu Nghị lại một đêm không ngủ, anh ta lo lắng cơn sốt của cô ấy sẽ càng ngày càng nghiêm trọng vào ban đêm, cho nên thỉnh thoảng lai đi ra ngoài hứng chút nước mưa vào lau trán cho cô ấy giúp hạ nhiệt độ, còn đốt thêm ít củi, xua tan cái lạnh cho cô.

May mắn là cả đêm được Trần Hữu Nghị chăm sóc, cơn sốt của Lăng Huyền coi như là hạ bớt, nhưng mà cả người vẫn còn cảm thấy rất choáng váng.

Ngày thứ hai trời vừa sáng, Trần Hữu Nghị lập tức cõng Lăng Huyền trên lưng đi ra ngoài.

Mặc dù bây giờ tình trạng của Lăng Huyền đã khá hơn một chút, nhưng mà cũng không thể cứ để tiếp tục như vậy được, thời gian kéo dài càng lâu, lại càng bất lợi đối với bệnh của cô ấy, anh ta nhất định phải nhanh chóng dẫn cô ấy đi ra ngoài.

Ngày thứ hai cuối cùng trời cũng không còn mưa nữa, nhưng mà đường lại không dễ đi, chỉ là vẫn có thể phân biệt được.

Cuối cùng vào buổi trưa, Trần Hữu Nghị dẫn theo Lăng Huyền đi ra khỏi núi, anh ta tìm được xe của mình, sau khi ôm Lăng Huyền lên trên xen, anh ta cũng lên xe, xe ô tô nhanh chóng rời đi.

Trở lại khu vực nội thành, rất nhanh Trần Hữu Nghị đã dẫn theo người phụ nữ trở về biệt thự của mình, trên đường đi anh ta đã gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, bảo người đó đợi ở nhà.

Chờ Trần Hữu Nghị về đến nơi, bác sĩ đã chuẩn bị xong tất cả, vội vàng ra đón tiếp, anh ta vốn muốn giúp đỡ Trần Hữu Nghị đỡ Lăng Huyền đi vào trong.

Nhưng mà người đàn ông này lại cố chấp ôm người phụ nữ này ở trong ngực, thế nào cũng không chịu để cho anh ta động vào.

Thành thật mà nói, khi mà bác sĩ vừa nhìn thấy Trần Hữu Nghị, thật sự là không có nhận ra anh ta.

Trước kia anh ta ở trong dáng vẻ của cậu chủ, cho tới bây giờ đều là bộ dạng xa cách hơn người, tinh tế nhẹ nhàng, đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật như bây giờ của anh ta? Phần phía trên gấu quần màu đen đều bị lấm lem bùn đất, giày da thì lại càng không cần phải nói.

Bác sĩ nhìn thấy thế, không nhịn được mà thấy tò mò, rốt cuộc người phụ nữ ở trong ngực của cậu chủ là người nào, mà lại có thể khiến cho anh ta bảo vệ như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.