Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 950



Chương 950

Nếu cô đã quấn lấy con của tôi, vậy thì cũng đừng có trách tôi không khách khí.

Lúc Lăng Huyền tỉnh lại đã thấy Trần Hữu Nghị đang ngồi cạnh giường mình, mắt nhắm lại, hình như đang ngủ.

Anh ta vẫn mặc bộ quần áo lúc ra ngoài, bùn đất dính trên người, vô cùng khó coi.

Thậm chí, hốc mắt anh ta đã trũng xuống rất rõ ràng, vô cùng tiều tụy.

Trái lại, bộ quần áo trên người cô ấy đã được thay, hình như đầu cũng đã được gội, toàn thân vô cùng sạch sẽ.

Ngoại trừ đầu vẫn còn hơi choáng ra thì không có chỗ nào khó chịu.

Lúc này, tình trạng cô ấy và Trần Hữu Nghị hoàn toàn trái ngược nhau.

Việc này khiến cho trái tim của Lăng Huyền như bị thứ gì vỗ nhẹ vào, một cảm xúc kỳ lạ dâng trào lên, không phân được rõ rốt cuộc là áy náy hay là cảm kích, tóm lại, sự bất mãn với anh trong lòng cô ấy dường như đã không còn gay gắt như vậy nữa.

Cô ấy khẽ cử động, hình như là muốn ngồi dậy, anh ta cảm nhận được sự chuyển động của cô ấy bèn lập tức mở mắt ra và nhìn thấy Lăng Huyền đang định ngồi dậy.

Anh ta hắng giọng một cái và đỡ cô ấy ngồi dậy rồi hỏi: “Khó chịu ở đâu à?”

“Vẫn ổn.”

Lăng Huyền đáp.

Lúc này, cô ấy đã có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với Trần Hữu Nghị chứ không còn giương cung bạt kiếm như lúc trước nữa.

Nghe thấy cô ấy trả lời, Trần Hữu Nghị cũng thở dài một hơi.

“Đói bụng không? Anh đi sai người chuẩn bị chút đồ ăn cho em.”

“Ừm.”

Lăng Huyền khẽ trả lời, ngay lúc Trần Hữu Nghị sắp đi ra khỏi phòng, giọng nói của cô ấy vang lên sau lưng anh.

“Anh đi tắm đi, em ở đây không sao đâu.”

Nghe thấy cô ấy nói thế, mặc dù không quay người lại nhưng Trần Hữu Nghị thầm nở một nụ cười rồi đáp lại một tiếng.

Sau khi anh ta rời khỏi đây, Lăng Huyền nhìn xung quanh căn phòng.

Đây là một căn phòng rất xa lạ, chắc là phòng của Trần Hữu Nghị ở đây, trước đây cô ấy chưa từng tới nhà Trần Hữu Nghị, cách trang trí của căn phòng này rất đơn điệu đơn giản.

Không xa hoa như trong tưởng tượng của cô ấy.

Một lát sau, người giúp việc bưng một bát cháo nóng hổi tới.

Lăng Huyền cũng đói bụng, bèn cầm thìa lấy húp từng ngụm cháo.

Lúc Trần Hữu Nghị đi vào thì nhìn thấy cô ấy đang ngồi ngẩn người trên giường, không biết là đang suy nghĩ gì.

Không biết từ lúc nào mà Lăng Huyền bắt đầu thích ngẩn người, thường xuyên đang ngồi như thế lại ngẩn người ra, không biết đầu cô suốt ngày nghĩ tới cái gì.

Mãi cho tới lúc Trần Hữu Nghị cố ý gây ra tiếng động thì mới kéo được suy nghĩ của cô ấy về.

Lăng Huyền nhìn thấy Trần Hữu Nghị đi vào, anh ta đã tắm, bộ quần áo trên người đã được thay, cái cằm đầy râu ria cũng đã được cạo sạch sẽ, mặc dù đã sạch sẽ hơn nhiều nhưng vẻ mặt vẫn rất mệt mỏi.

Trần Hữu Nghị đang định lên tiếng thì cổ họng chợt ngứa, anh ta bèn ho khan hai cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.