Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 955



Chương 955

Lúc này, nhìn thấy Trần Hữu Nghị quay đầu phân phó người hầu đi múc thêm một chén cháo.

Anh ta cầm đôi đũa, lần lượt gắp mỗi món một ít vào trong bát Lăng Huyền.

Sau khi người hầu đưa bát cháo trắng đến, Trần Hữu Nghị nhàn nhạt nói: “Đặt cháo xuống trước đi, rồi đưa đồ ăn sáng này xuống.”

“ầy!”

Lăng Huyền còn không kịp ngăn lại, những người hầu kia đã nhanh chóng bưng đồ ăn xuống.

Cô ấy còn muốn gắp thêm mấy đũa nữa, kết quả lại bị Trần Hữu Nghị lấy mất đũa, cô ấy không thể dùng tay bốc được…

Cuối cùng, đành trợn trừng mắt mà nhìn người hầu đưa đồ ăn sáng đi, đưa xuống hết sạch.

Trước mặt cô ấy chỉ còn một chén cháo trắng, còn có một chén nhỏ đồ ăn mà Trần Hữu Nghị gắp cho cô ấy lúc trước.

“Trần Hữu Nghị!”

Lăng Huyền bất mãn mà kêu tên anh ấy.

Khuôn mặt Trần Hữu Nghị lại mang theo nụ cười, không đợi cô ấy nói, anh ta đã nói: “Em có nói gì cũng không có tác dụng đâu, một là ăn những thứ này, rồi ăn hết cháo, hai là ăn mỗi cháo thôi.”

“…”

Lăng Huyền không còn cách nào, nếu như cô ấy không đói, còn có thể làm loạn đòi tuyệt thực, nhưng hai ngày trước cô ấy không ăn được cái gì, giờ sớm đã đói đến sắp ngất rồi, không còn sức mà làm loạn với anh ta nữa, đành không tình nguyện mà làm theo lời Trần Hữu Nghị.

Trần Hữu Nghị nhìn thấy người phụ nữ ngoan ngoãn ăn cháo, lâu lâu còn oán giận mà nhìn anh ta vào cái, trong lòng xuất hiện một sự ấm áp không nói thành lời được.

Ăn xong bữa sáng, Lăng Huyền định ra ngoài mua sắm, Trần Hữu Nghị lại gọi cô ấy lại.

“Em uống thuốc trước đi đã, còn cớ, lát nữa bác sĩ đến rồi, đợi bác sĩ khám xong rồi thì đi.”

“Không cần đâu, tôi không sao.”

Lăng Huyền không quan tâm mà nói.

Ai ngờ, Trần Hữu Nghị vẫn không cho cô rời đi, giọng điệu của anh ta mang theo sự báo đạo: “Uống thuốc trước đã.”

“…”

Lăng Huyền không muốn cãi nhau với anh ta, đành ngoan ngoãn mà uống thuốc.

Cô ấy vừa mới uống thuốc xong, bác sĩ đã đến rồi.

Bác sĩ lấy hộp y tế ra, lúc nhìn thấy Lăng Huyền, trong mắt có chút kỳ lạ.

Cứ nhìn như vậy, quả nhiên là rất giống…

Lăng Huyền cảm nhận thấy được, ánh mắt người bác sĩ này nhìn mình rất kỳ lạ, giống như là nhìn qua cô ấy, mà nhìn thấy một người khác vậy

Không hiểu sao, cô ấy lại nhớ đến Tình Tình.

Lăng Huyền không nói gì mà nhíu chặt mày.

Bác sĩ không nhận ra được suy nghĩ của cô ấy, bước lên phía trước, hỏi: “Cô gái, hôm nay có đỡ hơn chút nào không?”

“Ừm, cũng ổn rồi.”

Lăng Huyền trả lời.

“Tôi đo nhiệt độ cho cô một lát.”

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.