Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 958



Chương 958

Nhưng mà, tâm tư của Lăng Huyền cũng chẳng tập trung hoàn toàn vào TV được, đôi khi cô sẽ không tự chủ được nhìn ra cửa, sau đó lại thu hồi tầm mắt.

Đến tận giữa trưa, bên ngoài truyền vào chút động tĩnh.

Sau đó cửa được mở ra, trên mặt Lăng Huyền vô thức hiện lên vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh dời mắt khỏi cánh cửa, giả bộ không thèm để ý chờ Trần Hữu Nghị đi vào.

Nhưng mà, cô đợi không được Trần Hữu Nghị, lại gặp mẹ của anh ta, bà Triệu.

Ngày từ đầu, lúc Lăng Huyền thấy một người phụ nữ xa lạ xuất hiện đã cảm thấy kỳ quái, cô chưa từng gặp qua người phụ nữ này, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt được bảo dưỡng cực kỳ tốt kia thì lại cảm thấy quen mắt, hình như cô gặp qua ở đâu đó rồi.

Ngay lúc Lăng Huyền còn đang hoang mang, có người giúp việc tiến vào thấy người phụ nữ đó lập tức cung kính, bưng trà vào, xoay người lại, đồng thanh nói: “Xin chào bà.”

Vừa nghe lời này, trong đầu Lăng Huyền lập tức lóe lên mấy chữ, mẹ của Trần Hữu Nghị! Người phụ nữ hôm đó cô nhìn thấy ở quán cà phê, cũng chính là người đang khuyến khích Trần Hữu Nghị nên gần gũi với phụ nữ hơn!

Mà cô, cũng là biết được sự tồn tại của Tình Tình từ trong miệng bà ta.

Lăng Huyền có thể khẳng định, lúc đó người phụ nữ này cũng thấy mình, cho nên mới cố ý nói ra những lời như vậy, mục đích của bà ta rất rõ ràng, muốn chia rẽ bọn họ.

Đương nhiên, bà ta thành công.

Cho nên lần này, bà Triệu vì sao lại đến đây không cần phải nghĩ cũng có thể đoán được.

Thậm chí cô còn không thèm đứng dậy khỏi sô pha, chỉ đưa mắt liếc nhìn bà ta một cái, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Bà Triệu.”

Chỉ chào hỏi cho có lệ.

Dù sao, người đàn bà này cũng chẳng thích mình, Lăng Huyền cô không cần cho bà ta sắc mặt hòa nhã.

Bà Triệu là tiểu thư khuê các thứ thiệt, gả vào hào môn thế gia, từ nhỏ đến lớn ai gặp cũng đều phải cung cung kính kính, hoặc ít nhất cũng sẽ mỉm cười phải phép, chưa từng gặp qua kiểu thái độ như Lăng Huyền.

Là vãn bối mà một chút lễ phép cũng không có.

Nhưng mà, cho dù trong lòng bà Triệu đang rất giận thì trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài, ngược lại đáp lời Lăng Huyền: “Cô Lăng đã ở đâu, cô từ đâu đến?”

Lăng Huyền nhìn nụ cười trên mặt người đàn bà phía trước, vô cùng giả tạo.

Nếu không phải vì tôn trọng bà ta là trưởng bối, lại là mẹ của Trần Hữu Nghị, cô mà gặp phải người thế này sớm đã trực tiếp xoay lưng rời đi rồi.

Chẳng qua hiện tại, cô đành pHải Phòng thật ngồi im đó, trả lời ngắn gọn: “Hải Phòng.”

“Làm sao cô có thể quen được Hữu Nghị?”

Bà Triệu tiếp tục duy trì nụ cười mỉm hỏi.

“Bạn tôi giới thiệu.”

Vẫn là phong cách ngắn gọn đến không thể gọn hơn, người sáng suốt đều nhìn ra được, cô không hề muốn tán gẫu với bà Triệu.

Đương nhiên những người giúp việc khác cũng nhìn ra.

Các cô vô cùng giật mình trước thái độ của Lăng Huyền với bà Triệu, phục sát đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.