Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 978



Chương 978

Vừa lúc, cô ấy cũng phải nói với Khánh Linh một chút hai chuyện ngày nay đã xảy ra.

Hai người hẹn thời gian xong sau đó liền cúp máy.

Đến thời gian buổi hẹn vào tối, Trần Hữu Nghị và Lăng Huyền đi tới nhà họ Nguyễn.

Hai cô gái gặp mặt nhau đều rất vui vẻ, nắm tay cùng đi vào bên trong, trực tiếp không để mắt đến hai người đàn ông.

Còn hai người Phạm Nhật Minh và Trần Hữu Nghị nhìn nhau một cái, gật đầu, sau đó liền vào nhà.

Nguyễn Khánh Linh thật tò mò, Lăng Huyền và Trần Hữu Nghị có chuyện gì xảy ra, còn có cái người tên Tình Tình, không biết Trần Hữu Nghị có nói rõ với cô ấy không.

Vì vậy, thừa dịp trước khi ăn cơm, Lăng Huyền kể lại chuyện sơn trang đêm đó còn có chuyện Trần Hữu Nghị dẫn cô ấy đi thăm Tình Tình với Nguyễn Khánh Linh.

Nghe xong những thứ này, Nguyễn Khánh Linh có chút kinh ngạc: “Anh ta còn dẫn cậu đi thăm mộ Tình Tình?”

Trần Hữu Nghị này cũng dám làm thật! Không sợ Lăng Huyền tức lên, trực tiếp bỏ đi sao?

Có điều, sự thực chứng minh, Nguyễn Khánh Linh ở phương diện tình cảm, vẫn không hiểu Lăng Huyền.

Lăng Huyền cười nói: “Cậu đừng nhìn tớ giống như nhìn người ngoài hành tinh thế, trước đó tớ tức giận, nhưng sau đó lại suy nghĩ lại một chút, cô gái ấy cũng qua đời rồi, tôi cũng không thể đi so đo với người đã không còn trên đời này.

Nói xong, sắc mặt của cô ấy xuất hiện thay đổi vi diệu, cô ấy nói: “Có điều, so với Tình Tình, tớ để ý một việc hơn.”

“Cái gì?”

“Mẹ của Trần Hữu Nghị, bà Triệu.”

Lăng Huyền đang định kể lại với Nguyễn Khánh Linh, Phạm Nhật Minh liền tới đây tìm người.

“Dọn cơm.”

Người đàn ông đứng đó, từ trên cao nhìn xuống hai người phụ nữ trên sô pha.

Cô bé của anh cách Lăng Huyền rất gần, khuôn mặt của hai người đã sắp áp cả vào nhau rồi.

Tổng giám đốc Phạm có chút buồn bực.

Bình thường muốn thân cận với Nguyễn Khánh Linh một chút, lại bị cô né, mà đổi lại thành Lăng Huyền, cô lại sắp dán lên người phụ nữ kia rồi…

Có lời gì không thể nói đàng hoàng mà cần nhích lại gần như vậy?

Vẫn may Nguyễn Khánh Linh không biết độc thoại trong nội tâm của Phạm Nhật Minh, nếu không cô sẽ cảm thấy bất đắc dĩ.

Bốn người ngồi trên bàn cơm, bởi vì quan hệ của mấy người họ đều rất gần gũi, cho nên ăn cơm chung cũng rất bình thường, bọn họ đang muốn thúc đẩy, đột nhiên, có người giúp việc với vẻ mặt vội vã đi vào.

“Cậu chủ, mợ chủ, bên ngoài có một cô gái không được tiến vào…”

Lời cô ta chưa nói xong thì ‘cô gái’ trong miệng cô ta cũng đã vào.

Thấy khuôn mặt người phụ nữ kia, Nguyễn Khánh Linh chần chờ một chút, luôn cảm thấy gương mặt này rất quen thuộc, hình như đã từng gặp ở đâu đó…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.