Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 984



Chương 984

Gần như là cô ấy ngay lập tức nghĩ đến Trung Huy.

Anh ấy nhất định sẽ tưới cứu mình!

Vì vậy, Lâm Đỗ Nhã thừa dịp mấy người đàn ông kai không có phát hiện ra, len lén vuốt điện thoại di động trong túi, cô ấy không có lấy ra, nhưng mà cô ấy đã sớm cài đặt phím tắt cho Phạm điện thoại của Trung Huy.

Cô ấy trực tiếp nhấn vào cái phím tắt đó.

Đột nhiên, trong bầu không khí yên tĩnh vang lên một giọng nữ máy móc.

‘Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin hãy gọi lại sau…’

Âm thanh này vừa vang lên, cái tên đàn ông đầu trọc kia, còn có đám đàn em của anh ta trong nháy mắt lập tức dừng lại.

Một tên đàn em trong số đó lập tức hét lên: “Đại ca, người phụ nữ này đang gọi điện thoại!”

Lời này vừa nói ra, trái tim của Lâm Đỗ Nhã không ngừng thấy hoảng sợ, trong lòng cô ấy trong nháy mắt bị lấp đầy bởi những dự cảm xấu, đồng thời vừa cảm thấy tức giận.

Tại sao anh ấy lại có thể không nhận điện thoại của mình cơ chứ! Còn là vào lúc này nữa?

Tên đàn ông đầu trọc lạnh lùng cười một tiếng, thả cô ấy từ trên bả vai của mình xuống, ánh mắt âm u lạnh lẽo của anh ta nhìn toàn thân người con gái ở trước mắt, trong mắt tràn ngập ham muốn tình dục.

“Chậc chậc chậc, cho dù là buổi tối, dáng người trước cong sau vểnh này của cô em vẫn rất bắt mắt đó…”

Chân Lâm Đỗ Nhã vừa chạm xuống đất, cô ấy lập tức lui về phía sau vài, nhưng mà mấy tên côn đồ này đã vây cô ấy lại, mấy người đàn ông đứng trước mặt cô ấy, ánh mắt nhìn cô đều không có ý tốt.

Bây giờ cô ấy không còn chút men say nào trong người nữa, trong lòng hiểu vô cùng rõ ràng, dưới tình huống này, nếu như cô ấy không tự cứu lấy mình, vậy thì hậu quả thật sự là không thể tưởng tượng nổi…

Vì vậy, khi tên đàn ông cầm đầu chậm rãi đi đến gần, Lâm Đỗ Nhã ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, giọng nói của cô ấy còn có chút run rẩy, nắm thật chặt lấy vạt áo của mình, nói: “Tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể cho các anh tiền.”

“Ồ! Có rất nhiều tiền sao? Có thể cho bao nhiêu hả? Có thể cho tới con số này không?”

Người đàn ông đầu trọc cầm đầu kia dường như cũng không có để ý, cho là Lâm Đỗ Nhã chỉ muốn bọn họ bỏ qua cho cô ấy, nên mới tìm cớ để kéo dài thời gian.

Hừ! Nghĩ thật đẹp mà!

Anh ta lăn lộn ở chỗ này lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, nếu mà không vui đùa một chút thì thật đúng là có lỗi với bản thân mình quá?

Tên đàn ông đầu trọc tiện tay giơ lên một con số.

Lâm Đỗ Nhã gật đầu không chậm trễ chút nào, cô ấy thậm chí còn mở miệng nói: “Không chỉ riêng con số này, tôi còn có thể cho anh nhiều gấp đôi, chỉ cần các anh thả tôi ra.”

Nhà cô ấy có nhiều tiền như vậy, một chút này cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Nghe vậy, không chỉ có tên đàn ông đầu trọc kia, mà mấy tên đàn em đứng phía sau anh ta cũng thấy kinh ngạc trong chốc lát, bọn họ nhìn vẻ mặt của cô gái ở trước mặt này, thấy dáng vẻ cô ấy không giống như là đang nói dối.

Trên mặt của bọn họ đột nhiên lộ ra mấy phần vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.