Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 985



Chương 985

Trong lúc tên đàn ông đầu trọc này đang suy nghĩ, có một tên đàn em ở phía sau anh ta đi tới, ghé vào bên tai anh ta nhỏ giọng nói: “Đại ca, nếu không thì chúng ta tin cô gái này một lần, dù sau thì sau khi tiền tới tay, muốn có thứ gì mà không được chứ?”

Tên đàn ông đầu trọc nghiêng đầu nhìn thằng đàn em kia một chút, lại nhìn Lâm Đỗ Nhã một chút, đôi mắt híp lại, thoáng qua một chút u ám.

Nhưng mà anh ta vẫn đồng ý.

Tên đàn ông đầu trọc nói: “Được! Nhưng mà tôi không chỉ muốn gấp đôi số vừa rồi, hơn nữa…” Anh ta cười cười: “Tôi muốn là đô la.”

Lâm Đỗ Nhã cũng không có chớp mắt lấy một cái lập tức đồng ý: “Có thể, để tôi gọi điện thoại cho mẹ của tôi, bảo bà ấy chuyển tiền tới cho các anh.”

Vừa nói xong, cô ấy lập tức lấy điện thoại di động ra, đang lúc muốn gọi điện thoại, lại bị tên đàn ông đầu trọc kia kêu dừng lại.

“Cô chờ đã! Dùng điện thoại của ông đây để gọi!”

Dứt lời, lập tức có người trực tiếp tới cướp điện thoại của Lâm Đỗ Nhã đi.

Cô ấy còn chưa có phản ứng kịp, thì điện thoại di động của mình cũng đã không còn ở trên tay, mặc dù Lâm Đỗ Nhã tức giận, nhưng mà cũng không có cách nào lấy lại từ chỗ bọn họ, không thể làm gì khác hơn là cố giữ bình tĩnh, dùng điện thoại di động của người đàn ông kia, gọi điện thoại cho mẹ của mình.

“Mở loa ngoài lên.”

Tên đàn ông đầu trọc nói.

Sau khi mẹ Lâm biết được con gái của mình bị bắt cóc thì vô cùng lo lắng, Lâm Đỗ Nhã nói bảo bà chuyển tiền đến, mẹ Lâm không nói hai lời, trực tiếp hỏi số tài khoản của đối phương.

Lâm Đỗ Nhã nhìn tên đàn ông đầu trọc, ý bảo anh ta đọc số tài khoản ngân hàng của mình.

Người đàn ông còn có chút kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía đàn em ở phía sau, rất nhanh đã có người đi lên đọc số tài khoản của anh ta.

Không bao lâu sau, lập tức nghe thấy tiếng đinh một cái, tiền đã được chuyển đến tài khoản.

Nhưng mà chỉ có một nửa, một nửa còn lại thì phải đợi sau khi xác định được là Lâm Đỗ Nhã đã bình an vô sự, mới có thể chuyển nốt cho anh ta.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Đỗ Nhã nhìn tên đàn ông đầu trọc, nói: “Bây giờ anh có thể tin tưởng tôi rồi chứ? Thả tôi ra, số tiền còn lại sẽ được chuyển vào trong tài khoản của anh.”

Nhưng mà người đàn ông kia lại vẫn luôn cúi đầu, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười đầy đáng sợ, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chẳng biết tại sao, Lâm Đỗ Nhã nhìn nụ cười quỷ dị của người đàn ông này, lại vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Trong lòng của cô ấy cũng càng ngày càng cảm thấy bất an.

Một lát sau, người đàn ông này mới ngẩng đầu lên, khóe miệng anh ta lộ ra nụ cười, âm trầm và xảo quyệt.

Anh ta không có vội vã để Lâm Đỗ Nhã đi, ngược lại còn nhích tới gần cô ấy hai bước, cười hỏi: “Trước tiên cô không nên gấp gáp, nếu tôi cứ như vậy mà thả cô đi, vậy khi cô thoát được rồi chạy đi báo cảnh sát thì tôi phải làm sao bây giờ? Dù sao thì nhà cô cũng có nhiều tiền như vậy, muốn kiện chúng tôi cũng không phải là việc khó.

Anh ta dừng lại một lát, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ là, mình có mạng để cầm tiền, nhưng lại không có mạng để tiêu tiền, vậy thì không phải là quá thiệt rôi hay sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.