Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 987



Chương 987

Tên đàn ông đầu trọc chạy phía sau rốt cuộc cũng đuổi kịp Lâm Đỗ Nhã, anh ta giơ tay lên nắm lấy cổ tay của cô ấy dùng sức kéo một cái.

“Cô con mẹ nó thử chạy nữa cho ông đây xem?”

Tên đàn ông đầu trọc thở hổn hển, trên tay dùng sức vung một cái, trực tiếp quăng cô gái kia ra ngoài.

Cơ thể của Lâm Đỗ Nhã không khống chế được mà ngã xuống đất.

Bởi vì mặt đường đều là xi măng, cho nên khửu tay và đầu gối của cô đều thấy đau như là bị xát muối vậy, có lẽ là đã bị mài đến chảy máu rồi.

Nhưng mà thứ khiến cho cô ấy càng thấy hoảng sợ hơn, là mấy tên đàn ông lại lần vây quanh cô ấy.

Lúc này trên mặt của bọn họ đều có nhiều thêm thứ gọi là tức giận.

Bọn họ đều đang rất tức giận, giận vì mới vừa rồi cô ấy lại đột nhiên chạy trốn.

“Nhìn xem hôm nay ông đây sẽ trừng trị cô thật tốt!”

Lâm Đỗ Nhã đau khổ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

Vậy mà tay của tên côn đồ kia còn chưa có động được đến Lâm Đỗ Nhã, bỗng nhiên, cổ tay của anh ta bị một một cái tay khác giữ lại, vào lúc mà anh ta còn chưa kịp nhìn thấy chủ nhân của bàn tay kia, thì anh ta cảm giác được cổ tay của mình bị bẻ ngoặt một cái, một trận đau đớn truyền đến.

Anh ta đau đến mức hét toáng lên.

Một giây kế tiếp, trên đùi anh ta truyền đến đau đớn, so với sự đau đớn trên cổ tay lại càng thêm dữ dội hơn gấp trăm lần, anh ta suýt chứt nữa là đau đến mức bất tỉnh.

Nhưng mà rất nhanh, đám đàn em kia của anh ta cũng nối tiếp nhau truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Phảng phất như thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, bọn đàn ông lúc trước vây quanh Lâm Đỗ Nhã kia, tất cả đều ngã hết xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp.

Trước mặt của Lâm Đỗ Nhã xuất hiện một bàn tay, khớp xương rõ ràng, đường vân rõ nét, dường như chỉ cần nắm lấy nó, là có thể cảm thấy vô cùng an toàn.

Cô ấy không tự chủ được đưa tay ra, mới vừa đặt tay của mình lên trên lòng bàn tay của người đàn ông, muốn đứng lên.

Nhưng trong nháy mắt, trước mắt cô ấy đột nhiên tối sầm lại, lập tức mất đi ý thức.

“Lâm Đỗ Nhã!”

Trước khi cô ấy hôn mê, hình như là nghe được giọng nói của người đàn ông kia, nhưng lại thấy không quá giống.

Giọng nói của anh khi nói chuyện, làm sao lại thấy có vẻ lo sợ như vậy?

Khi Lâm Đỗ Nhã lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt, trong lòng cô ấy khẽ động đậy, thì ra là trước khi mình hôn mê, người tới cứu cô, thật sự là anh…

Vốn Lâm Đỗ Nhã còn đang rất vui vẻ, nhưng mà khi cô ấy vừa nghĩ tới chuyện trước đó Trung Huy không có nhận điện thoại của mình, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, làm thế nào cũng không cho anh ta sắc mặt tốt.

Trung Huy vẫn là cái tính cách đần độn như khúc gỗ kia, anh ấy nhìn thấy Lâm Đỗ Nhã tỉnh lại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc nhìn thấy người con gái này cứ như vậy mà ngã xuống, trái tim của anh ấy chợt đập mạnh một cái, trên mặt anh ấy lại xuất hiện sự hoảng hốt lo sợ chưa từng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.