Cô cho rằng Ngự Tứ sẽ không bao giờ xuất hiện tước mặt cô nữa, không bao giờ...
Nhưng vì sao anh lại xuất hiện ở đây? Anh muốn nói chuyện ly hôn với cô sao? Hay chia tài sản? Hay áy náy nói với cô một tiếng xin lỗi?
Cô đứng cạnh cửa ra vào, hai gò má đỏ bừng, trong tay cầm theo chiếc ô đang nhỏ nước. Trong lòng vừa kinh ngạc, vừa buồn bã...
Ngự Tứ đi tới, lấy ô ra khỏi tay cô, treo trên cửa, sau đó dùng bàn tay ấm áp của anh lau mấy giọt nước trên tóc và áo cô...
Hai bày tay cô lạnh như băng, bị bàn tay ấm áp của anh nắm lấy.
Vài ngày trước, anh cũng như vậy, dùng bàn tay ấm áp của anh bao bọc lấy bàn tay cô. Chỉ là khi đó hai người bọn họ là vợ chồng, là người yêu...
“Anh tới rồi...” Cố Duyên lặng lẽ tránh thoát khỏi bàn tay anh, lặng lẽ bước vào phòng, rót hai cốc nước ấm đặt lên bàn.
Hai người ngồi ở ghế sofa, cô cầm ly nước, uống từng ngụm một. Những lời muốn nói đều theo dòng nước trôi ngược vào trong bụng...
Cô nên nói gì? Cô còn có thể nói gì đây? Hỏi anh xem Ngọc Ngân khỏe không? Hỏi anh có dự định gì tiếp theo sao? Nhưng cô không dám hỏi gì cả, bởi vì cô sợ câu trả lời của anh...
Ngự Tứ thấy cô uống nước liên tục, anh lấy ly ra khỏi tay cô, đặt lên bàn. Sau đó nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi...”
Cố Duyên mỉm cười: “Xin lỗi gì chứ...”
“Ngọc Ngân khỏe không?” Cuối cùng cô cũng hỏi anh.
Thật ra cô có thể đoán được, Ngọc Ngân có gì không khỏe chứ, hiện giờ cô ta còn khỏe hơn cô mới đúng...
Quả nhiên, Ngự Tứ gật đầu: “Rất khỏe!”
“Anh... anh không ở bên cô ấy sao?”
“Tối hôm qua cô ấy xuất viện rồi, bác trai đưa cô ấy về nhà họ Phong nghỉ ngơi.”
“Không sao thì tốt.” Cô hỏi tiếp: “Dao Trụ sao rồi?”
“Cô ấy... Ngọc Ngân nói không muốn truy cứu trách nhiệm của Dao Trụ, cho cô ấy một cơ hội...”
“Ngọc Ngân đúng là một người phụ nữ lương thiện...” Cố Duyên cười nhạt.
Hai người đều im lặng. Cố Duyên đang đợi Ngự Tứ mở miệng, có lẽ lời anh nói tiếp theo mới là lời cô muốn nghe nhất, cũng liên quan tới tương lai sau này của cô. Cô đang đợi, nhưng Ngự Tứ lại chậm chạp không lên tiếng, bởi vì ngay cả anh cũng không biết nên nói gì vào giờ phút này...
Cuối cùng, anh nói ra mục đích anh tới nơi này: “Duyên Duyên, rời khỏi nơi này trước đã, về nhà đi...”
“Về nhà?” Cố Duyên nhẹ nhàng lẩm bẩm hai chữ này, giờ phút này, nơi nào mới là nhà của cô đây?
“Bác trai rất lo cho em, hi vọng em có thể trở về!”
Thì ra là như thế!
Anh không muốn cô trở về nhà họ Ngự, không muốn cô về biệt thự bên bờ biển mà muốn cô về nhà họ Phong... Cũng đúng, ngoài nhà họ Phong thì giờ cô còn có thể đi đâu chứ?
Anh muốn cô về, vậy thì về thôi.
Cô gật đầu một cái, sau đó đứng dậy, cùng anh ra khỏi phòng.
Trên đường đi, hai người đều không nói gì. Khi đến nhà họ Phong, Cố Duyên đánh giá xung quanh, cảm giác vô cùng xa lạ, giống như cô là một người ngoài, một người qua đường không nên bước vào nơi này...
Nhưng rõ ràng cô mới là chủ ở nơi này, mới thực sự là con gái ruột của Phong Hách...
Phong Tùy đặt tay trên tay lái, nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, sau đó đưa tay đặt lên mu bàn tay cô: “Cho anh thời gian, anh sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện.”
Xử lý ổn thỏa? Là ý gì? Anh muốn ly hôn sao? Cô cũng tin anh có năng lực đó.
Cố Duyên ngẩng đầu lên, nhắm chặt mắt, không để cho nước mắt chảy ra.
Cô mở mắt, thấy Ngọc Ngân đứng ở tầng hai mỉm cười với cô, vô cùng xinh đẹp. Mấy ngày không gặp, còn được nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt cô ta tốt hơn không ít, cũng xinh đẹp hơn.
Hà Ngọc Ngân trở về, Phong Hách và Lăng Tiêm Hà rất vui vẻ, khi Cố Duyên trở về thì bệnh của Lăng Tiêm Hà mới khá hơn một chút, bây giờ đã khỏe mạnh bình thường rồi.
Lăng Tiêm Hà vội vàng vào phòng bếp làm bánh ga tô đậu đỏ cho Hà Ngọc Ngân, nhìn thấy Cố Duyên, bà mỉm cười nói: “Tình Nhi trở về rồi, đúng lúc mẹ làm bánh ga tô đậu đỏ, nhớ ăn nhiều một chút.”
“Cảm ơn mẹ!” Cố Duyên đứng ở cửa phòng bếp, mất tự nhiên.
Sau khi Lăng Tiêm Hà lau tay, bà dặn dò người làm mấy câu sau đó rời khỏi nhà bếp, kéo Cố Duyên lên tầng: “Mẹ dẫn con đi thăm Ngọc Ngân, nghe nói con cứu Ngọc Ngân nên Ngọc Ngân rất cảm kích đó.”
Cố Duyên bị Lăng Tiêm Hà kéo đi, không chống cự, cũng không phản kháng.
Khi đi vào phòng ngủ, Ngọc Ngân đang sắp xếp lại giường ngủ. Lăng Tiêm Hà lập tức đi lên cướp công việc trong tay cô ta, thúc giục: “Tình Nhi, con mau nằm xuống, đừng làm gì cả...”
Bà gọi Cố Duyên là Thanh Nhi, gọi Ngọc Ngân cũng là Thanh Nhi khiến cho Cố Duyên vô cùng khó chịu.
Ngọc Ngân tựa ở đầu giường, dò xét nhìn Cố Duyên, mỉm cười thân thiện, nói với cô: “Cô đẹp hơn trong hình rất nhiều. Cha mẹ nói đúng, cô là người phụ nữ rất lương thiện, cảm ơn cô đã cứu tôi.”
Lăng Tiêm Hà oán giận: “Người phụ nữ tên Dao Trụ kia quá đáng sợ, hại Thanh Nhi ở tầng hầm một năm, không nên tha cho cô ta mới đúng!”
“Mẹ, khoan dung độ lượng là việc nên làm mà...” Ngọc Ngân cười nhạt: “Huống chi con đã về nhà an toàn rồi...”
Cố Duyên thấy gương mặt cô ta rất hiền lành, cô bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nếu thực sự giống như Dao Trụ nói, cô ta đã từng giết mười mấy người thì sao nụ cười của cô ta có thể ấm áp như vậy? Sao có thể che giấu tốt như vậy chứ?
Rốt cuộc là Dao Trụ nói dối hay Ngọc Ngân che giấu quá sâu?
“Sau này hai đứa cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị người ta hại.” Lăng Tiêm Hà nhắc nhở xong, sau đó quan tâm hỏi Ngọc Ngân: “Tình Nhi, con có muốn uống nước không?”
Ngọc Ngân lắc đầu, khéo léo cảm ơn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Phong Hách và Ngự Tứ đi đến, Phong Hách nhìn Cố Duyên và Ngọc Ngân, cười híp mắt: “Nhìn rất giống chị em ruột đó! Điều hạnh phúc nhất đời này của cha chính là có hai đứa con gái như các con...”
Phong Hách ôm lấy Cố Duyên, vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy, ông nhìn đi, sắc mặt Thanh Nhi tốt hơn nhiều rồi.” Lăng Tiêm Hà cầm tay Ngọc Ngân: “Có lẽ Thanh Nhi chính là con gái ruột kiếp trước của tôi đó, nếu không thì sao lại giống Thanh Nhi nhà chúng ta như vậy chứ?”
Ngọc Ngân và Cố Duyên nhìn nhau, hai người đều cảm thấy mất tự nhiên.
“Tiêm Hà, bà gọi như vậy không sợ loạn sao?” Phong Hách khoác tay lên vai bà: “Đừng gọi cả hai đứa cùng là Thanh Nhi, như vậy thì gọi Ngọc Ngân bằng tên thật đi cho đỡ loạn.”
“Ừm, Ngọc Ngân...” Bà Phong gật đầu.
“Nhưng...” Hà Ngọc Ngân liếc nhìn Cố Duyên: “Cha, mẹ, giấy tờ của con đều viết là Phong Thanh, nếu đổi lại lần nữa thì...”
Cô ta không muốn đổi, cô không muốn từ bỏ cái tên Phong Thanh này.
Phong Hách và Lăng Tiêm Hà nhìn nhau, Ngự Tứ không biểu hiện gì. Một lúc sau, Cố Duyên mới nói: “Cha, mẹ, Thanh Nhi nói đúng, đều lớn cả rồi, đổi đi đổi lại rất phiền phức, không cần sửa lại đâu, cứ gọi con là Cố Duyên đi.”
“Không!” Phong Hách lắc đầu: “Tên Phong Thanh này là ông nội tự đặt cho con, không thể thay đổi được.”
Mọi người im lặng, Ngọc Ngân khẽ cười: “Không sao, nếu cái tên này quan trọng với nhà họ Phong như vậy thì con vẫn nên trả lại cho Phong Thanh thực sự...”
“Ngọc Ngân, hi vọng con đừng để bụng.” Lăng Tiêm Hà lo lắng Ngọc Ngân không vui vẻ, bà ngồi xuống, nắm tay Ngọc Ngân.
“Sao lại thế?” Ngọc Ngân tỏ ra không để ý: “Cha mẹ đối xử với con tốt như vậy, sao con lại buồn vì một cái tên chứ?”
“Vậy là tốt rồi, Ngọc Ngân nhà chúng ta thật hiểu chuyện.” Phong Hách nói xong, lập tức quay ra bảo mọi người: “Được rồi, mọi người ra ngoài đi, để Ngọc Ngân nghỉ ngơi một lát.”
Phong Hách ôm Lăng Tiêm Hà đi về phía phòng ngủ, Cố Duyên và Ngự Tứ đi theo sau, Ngọc Ngân đột nhiên lên tiếng: “Ngự Tứ, anh ở lại cùng em được không?”
Mọi người dừng chân, quay đầu, nhìn Ngọc Ngân. Ngự Tứ không chút do dự, gật đầu, trở về bên cạnh cô.
Phong Hách thấy Ngự Tứ đi qua đó, ông há hốc miệng, không biết nói gì.
Cố Duyên cảm thấy trái tim mình đau nhói, cô không quay đầu lại, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, rời khỏi phòng ngủ Hà Ngọc Ngân.
Trong lúc mơ hồ, cô nghe được giọng nũng nịu của Ngọc Ngân: “Ngự Tứ, em muốn uống nước...”
Cô tự an ủi mình, có lẽ Hà Ngọc Ngân và Ngự Tứ đã từng bên nhau nên Ngự Tứ ở cạnh cô ta cũng không có gì không hợp lý cả.
Cố Duyên trở về phòng mình, cô ngồi im lặng trên ghế sofa, cởi áo khoác ra. Cô cúi đầu, cảm thấy kinh ngạc vì bản thân mình không hề khóc lóc như tưởng tượng.
Là vì mấy hôm nay khóc quá nhiều nên đã khô cạn nước mắt rồi sao?
“Tình Nhi.” Cô thấy có người khẽ gọi tên cô. Cô ngẩng đầu lên, thấy Phong Hách và Lăng Tiêm Hà đi tới phía đối diện cô, ngồi xuống.
Cô nghiêm túc: “Cha, mẹ, có chuyện gì sao?”
Phong Hách nhìn cô nói: “Nhìn con có vẻ không vui...”
“Không phải đâu, cha...” Cô giải thích.
Sao cô có thể không vui chứ? Ngọc Ngân trở về sao cô lại không vui? Cô biểu hiện rõ như vậy sao?
“Sao lại không được?” Phong Hách bất đắc dĩ cười cười: “Thật không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy. Có hai Phong Thanh, mà lại chỉ có một Ngự Tứ. Cha biết Ngọc Ngân rất ỷ lại vào Ngự Tứ...”
Là sao? Cố Duyên không hiểu vì sao Phong Hách lại nói vậy.
Phong Hách nói tiếp: “Tình Nhi, Ngọc Ngân vừa được cứu thoát, cơ thể còn chưa khôi phục hẳn, tình cảm của nó với Ngự Tứ còn sâu đậm như vậy, cho dù Ngọc Ngân làm gì quá đáng thì con cũng đừng để bụng...”
“Cha, con biết rồi.”
“Con cũng đừng quá đau lòng. Cha nhìn ra được, Ngự Tứ cũng có tình cảm với con, cho dù Ngự Tứ chọn ai thì chúng ta cũng không có quyền ngăn cản...”
“Con không định ngăn cản anh ấy...” Cố Duyên hít sâu một hơi: “Nếu như con muốn ngăn cản thì đã không nói tung tích của Ngọc Ngân cho anh ấy rồi.”
“Đúng là một đứa bé ngoan.” Lăng Tiêm Hà đi tới, sờ đầu Cố Duyên: “Con chịu ấm ức rồi!”
Đúng vậy! Rất ấm ức!
Nước mắt Cố Duyên rơi xuống.
Nghỉ ngơi một tuần, Ngọc Ngân đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ là cảm xúc có chút không ổn định.
Cô ta dính chặt lấy Ngự Tứ, giống như đứa trẻ quấn lấy mẹ ruột vậy. Mọi người đều cho rằng vì ở trong hầm đã chịu khổ quá lâu nên bây giờ Ngọc Ngân mới không có cảm giác an toàn...
Cố Duyên cũng muốn nghĩ như vậy, cô không dám nghĩ sang hướng khác.
Mỗi ngày thấy Ngự Tứ và Ngọc Ngân ở cạnh nhau, Cố Duyên không đau lòng là giả, nhưng cô cũng chỉ có thể trốn trong thế giới của mình, lặng lẽ đau lòng mà thôi.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng ấm áp, Ngự Tứ dẫn Ngọc Ngân ra ngoài giải sầu, không về ăn cơm trưa, cũng không về ăn cơm chiều, có lẽ cũng không về đi ngủ.
Cố Duyên bị Lăng Tiêm Hà kéo đi xem phim truyền hình. Cố Duyên không có hứng thú gì, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra cửa, giống như đang đợi Ngự Tứ lái xe về.
Mỗi lần nhìn, lại thêm một lần thất vọng.
Cuối cùng, hơn mười giờ, có tiếng xe lái vào nhà, Cố Duyên khẽ liếc nhìn ra, nhưng vừa nhìn một cái, cánh tay cầm ly trà của cô cũng siết chặt lại...