Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 143: Điều kiện của sếp ngự



“Đúng vậy, coi như là bồi thường vì Thuyên Thuyên đã mạo phạm cô đi.”

“Sếp Ngự, anh sẽ không đổi ý chứ?”

“Cô cho rằng tôi là người không đáng tin vậy sao?”

Nhìn biểu cảm khuôn mặt của anh, Cố Duyên sao có thể tin sau này anh sẽ không đổi ý, cô cười nhạt một tiếng: “Tôi đúng là không thể tin lời của sếp Ngự.”

Cô hy vọng có thể lập tức ký hợp đồng, đương nhiên lời này cô không tiện nói thẳng.

“Ý gì đây?” Ngự Tứ nheo mắt.

“Cũng chính như buổi hẹn hôm nay, sếp Ngự rõ ràng hẹn mười giờ sáng, nhưng bây giờ đã hơn mười một giờ, anh để tôi đợi ở đây hơn một giờ đồng hồ.”

“Nhưng tôi đâu có đồng ý bàn bạc với cô, tôi hẹn là hẹn sếp Phó của các người.”

Cố Duyên im bặt, mặt đỏ lên.

“Như vậy cô Cố cho rằng cô đáng tin chắc?” Ngự Tứ hỏi lại, thấy vẻ mặt không phục và khó hiểu của cô, tiếp tục nói: “Nếu cô Cố đáng tin thì đã không dạy con mình nói dối, tùy tiện tìm người đi lừa gạt người khác nói đó là cha của nó, dù sao Hạnh Hạnh mới chỉ có bốn tuổi, sẽ học theo, không phải sao?”

“Ý của sếp Ngự là tôi không biết dạy con sao?” Trong lòng Cố Duyên dấy lên cảm giác không phục.

“Trên phương diện này đúng là không nên.”

Cố Duyên không nhịn được phản bác: “Tôi thấy sếp Ngự cũng đâu biết dạy con, rất đơn giản, nếu đổi lại là Hạnh Hạnh nhà tôi ném kem lên người người khác như Thuyên Thuyên, tôi sẽ đánh vào lòng bàn tay con bé, yêu cầu nó xin lỗi người ta, sau đó sẽ giúp người ta lau sạch. Chứ không phải tỏ vẻ cưng chiều nó, kêu thư ký đi mau bộ đồ khác hoặc nhượng bộ đối phương trên kinh doanh để xoa dịu đối phương.”

“Giống như lần trước cô đánh Hạnh Hạnh sao?”

“Anh cảm thấy lần trước Hạnh Hạnh không đáng đánh sao?”

Ngự Tứ nhìn cô, ánh mắt hai người đan vào nhau trên không trung, trong lòng hiển nhiên đều là sự bực tức, không ai nhường ai.

Cuối cùng vẫn là Ngự Tứ thỏa hiệp, anh thu hồi ánh mắt, khẽ nhếch khóe môi cười: “Có lẽ cách giáo dục của mỗi người khác nhau, tôi thừa nhận, Thuyên Thuyên bị tôi và vợ tôi chiều hư rồi.”

Vợ tôi... Cố Duyên buồn vô cớ nở nụ cười.

“Ở điểm này, Thuyên Thuyên đúng là không hiểu chuyện bằng Hạnh Hạnh, về sau còn phải học tập cô nhiều.” Ngự Tứ lại nói.

Ngự Tứ cũng có lúc khiêm tốn? Cố Duyên kinh ngạc nhìn anh, lập tức cười nhạt: “Không dám nhận, trẻ con trong gia đình đơn thân, không được bố mẹ yêu thương chăm sóc, đương nhiên sẽ tự chủ, hiểu chuyện hơn rồi.”

“Đơn thân?” Ngự Tứ nhíu mày, nhìn cô, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Cố Duyên im lặng, lúc này mới hiểu ra mình quá nhiều lời, trước mặt Ngự Tứ cũng không nên nói về Hạnh Hạnh, vừa rồi lại còn bàn chuyện giáo dục con cái với anh, đúng là không nên mà.

Cô cười không mấy tự nhiên, không tiếp tục đề tài này nữa, nói chuyện khác: “Nếu sếp Ngự đồng ý sửa giá, vậy nhất định sẽ có yêu cầu khác, anh nói thử xem, tôi sẽ về chuyển lời lại cho sếp Phó của chúng tôi.”

Ngự Tứ trầm ngâm, hiển nhiên vẫn chưa nghĩ ra, im lặng một hồi sau mới nói: “Đêm nay thành phố Hàn có một buổi tiệc rượu gây quỹ từ thiện, tôi nghĩ sếp Phó nhất định sẽ tham gia, đến lúc đó tôi sẽ gặp mặt nó chuyên với anh ta.”

“Nếu như vậy, tôi xin đi trước, cảm ơn sếp Ngự đã đón tiếp.” Cố Duyên đứng lên, xoay người đi ra cửa phòng khách.

Nếu lúc này không mau rời đi, cô sợ rằng mình sẽ nói những lời không nên nói mất.

Vừa hay, thư ký vừa rời đi mang quần áo đến, lễ phép nói với cô: “Cô Cố, quần áo đã được đưa tới, mời theo tôi đến phòng thay đồ để thay đồ.”

Cố Duyên nhìn chiếc túi nilon trong tay cô, lắc đầu: “Cảm ơn cô, có điều không cần đâu, tôi trở về tự giặt là được rồi.”

Cô bước ra khỏi phòng khách, Thuyên Thuyên cũng không đi xa, vẫn đang núp sau cửa còn làm mặt xấu với cô, Cố Duyên vừa tức vừa buồn cười, sau khi làm mặt quỷ đáp trả nó, cũng không quay đầu lại mà đi.

Con trai của Ngự Tứ và Ngọc Ngân nếu hiểu chuyện một chút thì vẫn rất đáng yêu, cô nghĩ.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, trong lòng Ngự Tứ hiện lên một sự mơ hồ, không hiểu sao luôn cảm thấy Cố Duyên lộ ra chống cự và trốn tránh với anh. Người đàn ông luôn được phụ nữ vây quanh như anh, sao lại trở lên không có sức hút trước mặt cô như vậy chứ?

“Sếp Ngự, quần áo này làm sao bây giờ? Trả lại nhé?” Câu hỏi của thư ký cắt đứt suy nghĩ của anh.

Ngự Tứ thu tầm mắt lại, không quay đầu lại mà nói với cô ấy: “Không cần, cô cứ giữ lại mà mặc.”

“Cảm ơn sếp Ngự.” Thư ký cười vui vẻ, ôm quần áo mới đi theo phía sau Ngự Tứ ra phòng khách.

Cố Duyên trở lại công ty nói chuyện vừa rồi cho Phó Huệ, trên mặt Phó Huệ cuối cùng cũng hiện ra nụ cười nhẹ nhõm nhất trong mấy ngày qua.

Hắn kéo tay Cố Duyên lại, cười nói: “Duyên Duyên, thực sự rất cảm ơn cô, tối nay có bữa tiệc, tối mai tôi mời cô ăn cơm.”

Cố Duyên không được tự nhiên giật ra, nhưng không thoát được khỏi tay hắn, cô lắc đầu: “Khỏi cần ăn cơm, tôi nói rồi, đây là tôi báo đáp ơn cứu mạng lần trước của anh.”

“Lần trước cũng chỉ là đi ngang qua, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ muốn báo đáp.” Phó Huệ tự giễu cười: “Có điều hiện tại nói gì cũng vô ích, tôi nghĩ trong lòng cô đang khinh bỉ tôi lắm nhỉ.”

Cố Duyên vừa muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bên ngoài cửa phòng làm việc đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, ngay sau đó cửa kính bị người ta đẩy ra, Lili lễ tân đi đến.

Cố Duyên cuống quýt dùng sức đẩy tay Phó Huệ, ngại ngùng nói: “Sếp Phó tôi ra ngoài làm việc trước.”

Lili lễ tân là đàn em của Phó Huệ, lại là người theo đuổi Phó Huệ, vốn nghe công ty đồn cô ta cũng đã khá bất mãn rồi, giờ lại thấy cô và Phó Huệ tay nắm tay, nhất định đã tức điên lên rồi nhỉ? Nghĩ tới những điều này, Cố Duyên thậm chí không dám nhìn mặt cô ta.

Không ngờ Phó Huệ lại nói: “Không vội, chúng ta còn chưa nói xong mà.”

Hắn nói rồi quay sang Lili, mặt khôi phục vẻ nghiêm túc thường ngày: “Lili, có chuyện gì không?”

Lili nhìn hắn, lại nhìn Cố Duyên một chút, khóe môi khẽ cong cười nói: “Em thấy đêm nay có tiệc nên đến hỏi anh có cần bạn gái đi cùng không?”

Bởi vì Phó Huệ không có bạn gái, mấy lần dự tiệc trước đều là Lili đi cùng, cho nên lần này Lili tự đến tiến cử cũng là chuyện rất bình thường.

Tin đồn trong mấy ngày qua không phải Phó Huệ không biết, cũng biết Lili đang ghét Cố Duyên, vì không muốn Lili lãng phí thời gian vào mình, hắn lắc đầu cười: “Không cần, tối nay anh và sếp Ngự có chuyện cần bàn, để Cố Duyên đi cùng là được rồi.”

Cố Duyên hơi sửng sốt, kêu cô đi cùng sếp Phó đi dự tiệc, nơi sắc hương nồng nặc, dối trá nhàm chán đó, một bà mẹ như cô sao thích hợp chứ?

Nhìn khuôn mặt tràn đầy xấu hổ và đố kỵ của Lili, vì để về sau có thể chung sống hòa thuận với nhau, cũng không nên đoạt cơ hội của cô ta. Cố Duyên suy nghĩ một chút, mỉm cười nói với Phó Huệ: “Sếp Phó, hay là để Lili đi cùng anh đi, tôi còn phải về nhà chăm con.”

“Con thì để Lý Lý trông đi, tôi trả cô gấp ba lần tiền lương, cứ quyết định như vậy đi.”

Cố Duyên còn muốn nói gì nữa, vào lúc Lili đang tức giận xoay người đi ra ngoài. Cô không thể làm gì khác hơn là đổi giọng nói: “Sếp Phó, chúng ta như vậy sẽ khiến các đồng nghiệp hiểu lầm.”

“Hiểu lầm theo thời gian sẽ hết, không cần bận tâm, trước khi cô đến làm, mọi người còn đồn tôi và Lili tình đầu ý hợp cơ mà.” Phó Huệ cười rồi bước qua ghế làm việc ngồi xuống: “Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi, chiều nay chúng ta tan ca sớm.”

Cố Duyên không hề muốn đi tham dự tiệc tùng gì đó, nhưng Phó Huệ đã hạ mình đến mức này rồi, cô không thể làm gì khác hơn cùng hắn tan ca, rời khỏi công ty.

Ngồi trên xe Audi của Phó Huệ, trong lòng cô càng nghĩ càng không vui, nghĩ thầm Phó Huệ đúng làm một người đàn ông ích kỷ, vì thoát khỏi Lili liền ép cô đi dự tiệc, nhưng không nghĩ rằng vì vậy mà cô sẽ bị Lili ghét hơn

Xem ra Phó Huệ chính là một người đàn ông ích kỷ, ở chuyện gì cũng vậy!

Lúc cô đang miên man suy nghĩ, xe Audi dừng trước một trung tâm thương mại, Phó Huệ cầm tay lái nói với cô: “Cô ngồi đây đừng có nhúc nhích, tôi đi lấy thứ này.”

Nói xong, hắn xuống xe rời đi, mấy phút sau, Phó Huệ trở lại xe, đặt một hộp quà lớn trên đùi cô: “Lát nữa đến khách sạn thì thay bộ này lên.”

Cố Duyên gật đầu, cô đang lo không biết mình mặc đồ công sở dính đầy sô cô la như vậy thì đi dự tiệc thế nào đây, xem ra Phó Huệ coi như có lòng.

Trang phục là kiểu váy ngang vai có áo choàng, có gắn hạt châu màu trắng, không quá hoa lệ, lại đơn giản nên Cố Duyên rất vừa lòng. Cô thích chính là loại váy không cầu kỳ, bình thường cũng có thể mặc nó ra ngoài. Giày là loại cao gót có quai, đi vào hơi rộng nhưng vẫn có thể đi được.

Khi cô mặc bộ này xuất hiện ở trước mặt Phó Huệ, Phó Huệ có cảm giác hai mắt phát sáng, nhìn cô cười híp mắt nói: “Thật không hiểu sao cô lại thích gán cái thân phận bà mẹ cho mình đến vậy, nhìn vóc dáng của cô, màu da của cô, khuôn mặt của cô đi trông rất trẻ mà.”

Hắn đặt tay cô lên khuỷu tay của hắn: “Lần sau không được tự nói mình là bà mẹ.”

Cố Duyên không nói gì, một bà mẹ của đứa bé bốn tuổi, cô rất ngại nếu nói mình là thiếu nữ!

Cô không nói gì, dắt tay Phó Huệ đi về hướng hội trường, lúc đang đi ra phòng nghỉ thì vừa hay gặp Ngự Tứ và một cô gái xinh đẹp đi từ ngoài vào.

Bốn người đều sửng sốt, dừng bước, quan sát lẫn nhau một hổi.

Cố Duyên nhìn lên, phát hiện cô gái kia chính là người mình gặp ở sân bay, chỉ là không rõ vì sao cô ta và Ngự Tứ lại thân đến vậy, lẽ nào Ngự Tứ vẫn không đổi được bản tính lăng nhăng sao?

Người kia cũng đang quan sát cô, quả nhiên cô ta khá kinh ngạc vì bề ngoài khá giống Ngọc Ngân của cô. Cô ta chỉ vào Cố Duyên, líu lưỡi nói: “Ngự... Anh xem khuôn mặt của cô ta…”

“Cô ấy là khách hàng.” Ngự Tứ ngắt lời, cười với Phó Huệ và Cố Duyên: “Sếp Phó, cô Cố, thật là trùng hợp.”

Cố Duyên không hề mở miệng nói, chỉ gật đầu chào với họ.

“Thật là trùng hợp.” Phó Huệ mỉm cười lịch sự đáp lại anh.

Mọi người cùng tiến vào hội trường, sau đó ai nấy đều nói chuyện với người quen, lôi kéo làm thân, do đó đám người lập tức bị tách ra. Người ở đây hầu như không quen Cố Duyên, cô cũng không thể đi theo bên người Phó Huệ được, vì không biết bản thân mình có thể làm gì nên cô đành trốn vào phòng nghỉ xem ti vi.

Trong phòng nghỉ chỉ có một mình cô nên rất yên tĩnh.

Sau khi xem hết hai tập phim truyền hình, cô nghe thấy giọng của Phó Huệ truyền đến từ ngoài cửa, cô ngồi thẳng người, chỉnh lại váy của mình.

Phó Huệ đang gọi điện thoại, nhìn thấy Cố Duyên thì cúp điện thoại, giọng trách móc nói: “Cô đi đâu vậy? Hại tôi đi tìm cô khắp nơi.”

“Xin lỗi, tôi không biết uống rượu, lại không giỏi giao tiếp, cho nên...” Cố Duyên áy náy đứng lên từ ghế sofa.

“Đi thôi, theo tôi đến một phòng nghỉ khác.” Phó Huệ kéo cô đi ra cửa.

Cố Duyên kiềm nén sự nghi hoặc trong đáy lòng, đi theo hắn đến một gian phòng nghỉ ở cuối hành lang, lúc hai người bước vào liền thấy trong phòng chỉ có một mình Ngự Tứ.

Ngự Tứ... Cố Duyên bất giác lui về sau một bước, xoay người định trốn.

Nhưng phản ứng nhỏ này của cô lại vừa hay bị Ngự Tứ nhìn thấy, anh bật cười, nhìn chằm chằm vào cô mà nói: “Cô Cố, tôi đáng sợ vậy sao?”

Mặt Cố Duyên bắt đầu nóng lên, thật ghét tác phong đàn bà này của mình.

Muốn đối xử với Ngự Tứ như những khách hàng bình thường hay cấp trên gì đó, nhưng bản thân cô lại không thể tỏ ra rộng lượng.

Cô miễn cưỡng cười gật đầu với Ngự Tứ một cái: “Chào sếp Ngự.”

“Ngồi đi.” Ngự Tứ chỉ vào một chiếc ghế sofa bên cạnh.

Ba người ngồi xuống chỗ xong thì Phó Huệ nói ngay vào vấn đề chính: “Sếp Ngự, rất cảm ơn anh đã chấp nhận thay đổi giá cả, không biết điều kiện của anh là gì đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.