“Không sai, thực tế chút đi.” Tiếng cười cợt truyền đến từ cửa phòng rửa tay, hai người đang ở bên trong sửng sốt một chút, sau đó nhìn thấy Ngọc Ngân chậm rãi đi đến.
So với mặt mũi tràn đầy nhã nhặn cao quý lúc trước thì giờ phút này ngoại trừ đùa cợt chính là mỉa mai, nhìn hai người với ánh mắt khinh bỉ.
“Hồ ly tinh! Cô xem chiêu của tôi đây!” Tô Lý Lý nhào tới, một phát bắt được trang phục của cô ta, đẩy cô ta sát lên tường, Ngọc Ngân cũng không giãy giụa, không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.
“Cô Tô, trừ việc có thể đánh tôi một trận thì cô còn có thể làm gì nữa vậy? Có thể giống như tôi, không cần tốn bao nhiêu công sức cũng có thể đạp đổ chén cơm của cô không? Có thể giống như tôi, cấm các cô đi vào khu vui chơi thiếu nhi không?”
“Cô nói cái gì?” Tô Lý Lý chán nản.
“Tôi nói, ngày mai cô không cần đi làm nữa, ai trong công ty Mùa Hoa cũng không phải đi, chỉ có cô và Giang Ngọc nhất định phải đi…”
“Mụ già, cô đuổi tôi thì cũng đúng thôi, liên quan khỉ gì tới Giang Ngọc chứ?” Tô Lý Lý tức giận đến mức giơ tay tát một cái vào mặt cô ta. Lại đúng lúc bị cô ta chụp lấy, trong khoảng thời gian ngắn không thể động đậy.
Tô Lý Lý vùng vẫy, khẽ lảo đảo, không giãy ra được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn cô ta.
“Sao? Thực sự muốn đánh tôi sao? Cũng không thèm nhìn xem mình có đủ tư cách hay không!”
“Ngọc Ngân, cô đừng quá đáng!” Cố Duyên đã cứu Tô Lý Lý ra từ tay Ngọc Ngân, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại, cũng không muốn lật lại, nhưng xin cô tự trọng, đừng kiếm chuyện gây sự nữa. Cô có quyền sa thải Lý Lý, nhưng Giang Ngọc vô tội.”
“Cố Duyên, cô nhìn cho rõ ràng, tôi đang kiếm chuyện hả?”
...
“Muốn tôi rút lại quyết định này cũng được.” Ngọc Ngân liếc nhìn xung quanh một chút, sau đó nhìn vào bảng làm việc nói: “Tôi muốn đi nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh ở đây dơ quá, cô giúp tôi lau sạch sẽ đi.”
“Muốn tôi lau nhà vệ sinh?” Mặt mũi Cố Duyên lập tức nóng lên, việc này quá làm nhục người ta rồi!
Nhưng ai kêu bây giờ Hà Ngọc Ngân có quyền lợi lớn như vậy chứ? Nếu như Tô Lý Lý và Giang Ngọc đều thất nghiệp, bọn họ phải đi đâu tìm việc làm? Đặc biệt là Giang Ngọc, thật vất vả mới có thể leo lên được vị trí quản lý nhân sự.
Nhà vệ sinh ở đây cũng không bẩn, thật ra lau một chút cũng không sao.
Cô thở sâu, lạnh nhạt nói: “Có phải là lau xong nhà vệ sinh, cô sẽ không động đến chức vụ của hai người bọn họ không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy được.” Cố Duyên liếc nhìn xung quanh một chút, lấy chổi, ki và thùng nước từ trong tủ chứa đồ trong góc vắng vẻ ra. Cô sắp xếp gọn gàng thùng nước, lúc đang muốn lau dọn thì đột nhiên bị Tô Lý Lý nắm lấy.
“Tớ làm cho.” Tô Lý Lý nói: “Là tớ chọc đến cô ta trước, có muốn lau nhà vệ sinh thì cũng phải là tớ lau.”
Nói xong, cô lại lấy ra cái bình gì đó từ trong tủ chứa đồ, đi vào nhà vệ sinh, xịt lên cánh cửa, khẽ rửa sạch, sau đó mới mở cửa nói với Ngọc Ngân: “Bà chủ tịch, mời dùng.”
“Cảm ơn, tôi rất thích người biết nghe lời như vậy.” Ngọc Ngân mềm mại cười một tiếng, cất bước đi vào nhà vệ sinh, cũng tiện tay đóng cửa lại.
Lý Lý nói với cánh cửa: “Cảm ơn bà chủ tịch, tôi thích được khen tặng, vì nó có thể cổ vũ cho tôi rất nhiều.”
Trong nhà vệ sinh phát ra tiếng “rầm”, sau đó là tiếng hô đau đớn của Ngọc Ngân.
Sau đó là Tô Lý Lý dùng giọng điệu rất kì quặc nói với cánh cửa: “Ai da, xin lỗi nha... Mặt đất sao lại trơn như vậy chứ, ngã chết tôi luôn, đau quá nha…”
Lý Lý nói xong, còn tặng thêm tiếng cười ha ha trên nỗi đau của người khác, cười đến mức ngã trước ngã sau.
Bên trong, Ngọc Ngân không ngừng la hét, Cố Duyên trong khoảng thời gian ngắn không hiểu rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, một bên là giọng hét đau đớn của Ngọc Ngân, một bên là tiếng cười sung sướng của Lý Lý.
Thật lâu sau, cô mới phản ứng lại được, đẩy cửa ra quan sát thử, Ngọc Ngân đang quỳ trên mặt đất với tư thế rất chật vật, hai tay vịn vào tấm ngăn.
“Ha ha... Bà chủ tịch làm sao vậy? Là do nhà vệ sinh quá sạch sẽ đứng không vững sao?” Tô Lý Lý duỗi đầu nhìn cô ta: “Ai da, nhìn kìa, đầu gối cũng sưng đỏ rồi, hôm qua mới vừa ngã đập đầu, hôm nay lại ngã đập chân, đáng thương ghê luôn!”
Lý Lý ra vẻ như nghĩ mà sợ: “Bà chủ tịch đừng trừng tôi nha, tôi sợ lắm luôn đó…”
“Tô Lý Lý, cô chờ đó!” Ngọc Ngân nghiến răng nghiến lợi, vịn tấm ngăn khó khăn đứng lên từ dưới đất, bởi vì quá đau, chỉ có thể chân thấp chân cao đi không giống ai cả.
Cố Duyên lùi sang một bên, nhìn cô ta, trong phút chốc không biết nên làm sao mới tốt. Quan tâm hả? Vậy cũng quá giả! Nhưng thoải mái cười to như Tô Lý Lý thì cô đúng là không làm được.
“Ây da, bộ quần áo hàng giới hạn này vừa dính nước dơ một cái là xấu đi ngay nha! Lát nữa người ta mà nhìn thấy thì mất mặt biết bao! Bà chủ tịch nhã nhặn xinh đẹp của chúng ta té một cái trong nhà vệ sinh, nói ra cũng có thể trở thành tin đầu bài nha!”
“Lý Lý, chúng ta đi thôi.” Cố Duyên nắm tay cô.
Tô Lạc mới biết Ngọc Ngân, không hiểu rõ Ngọc Ngân, thế nhưng cô hiểu rõ, khiến cô ta nổi giận tuyệt đối không có kết quả tốt gì. Vì để tránh chuyện lửa càng chơi càng lớn, cô nghĩ phải kéo Tô Lý Lý đi mới được.
Tô Lý Lý báo thù xong rồi, cũng đủ ghiền rồi, đương nhiên cũng không muốn ở lại, đi ra theo Cố Duyên.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Cố Duyên nhìn Lý Lý đắc ý đầy mặt, nhỏ giọng hỏi.
Lý Lý cười há há với cô, nói: “Không có gì, chẳng qua là đổ nửa bình nước tẩy rửa lên sàn chào đón đôi giày cao gót kia mà thôi.”
“Cậu thật là…” Cố Duyên lắc đầu, thật không biết nên nói cô cái gì mới tốt.
“Sao nữa? Tớ làm mọi chuyện là vì cậu mà!” Tô Lý Lý liền nói cô không biết ơn gì cả.
Cố Duyên bất đắc dĩ thở dài: “Tớ biết, tớ chỉ lo nếu Giang Ngọc và cậu thực sự thất nghiệp thôi, làm như vậy không bù được mất!”
Cố Duyên nói đến mức vô cùng lo lắng, Lý Lý lại không có vấn đề gì: “Nếu Ngự Tứ là người sợ vợ như vậy, tớ cũng không thể nói gì hơn, kệ đi, công việc mà, đi đâu tìm mà không có mới chứ?
“Thực sự không có cách nào với cậu.” Cố Duyên cuối cùng chỉ có thể lắc đầu cho cô mấy chữ này.
Ngự Tứ có sợ vợ hay không thì cô không biết, nhưng Ngự Tứ cưng vợ thì cô hiểu rõ vô cùng, lúc trước khi Ngự Tứ cưng chiều cô, cô nói cái gì thì là cái đó, bây giờ chắc anh cũng giống y hệt vậy với Ngọc Ngân.
Khi các cô trở lại phòng họp, Ngự Tứ và Phó Huệ đã ký xong hợp đồng, đang bắt tay với nhau, sau đó đi về hướng cửa phòng họp.
Khi Ngự Tứ bước ra phòng họp, đảo mắt xung quanh nhưng không nhìn thấy Ngọc Ngân đâu, hỏi thư ký Lâm đang đứng một bên: “Ngọc Ngân đâu? Sao lại đi lâu như vậy?”
Thư lý Lâm vội nói: “Không biết nữa, tôi đi xem một chút.”
Thư lý Lâm muốn đi, Tô Lý Lý đột nhiên nói một câu: “Hồi nãy tôi thấy bà chủ tịch té trong nhà vệ sinh, tôi tốt bụng muốn dìu cô ấy, còn bị cô ấy mắng một trận.”
“Cái gì?” Ngự Tứ khẽ giật mình.
“Tôi nói bà chủ tịch té trong nhà vệ sinh.”
Thư lý Lâm nghe xong, bước nhanh hơn về phía nhà vệ sinh.
Cô chưa đi được mấy bước, Ngọc Ngân đã chạy từ trong nhà vệ sinh ra, trên mặt cô ta có ý cười, tóc tai đã được chỉnh gọn gàng, vết bẩn trên người cũng đã được rửa sạch sẽ, mặc dù lúc đi đường có chút chân thấp chân cao, nhưng nhìn lướt qua vẫn cao quý như thường.
“Chồng à, đừng nghe cô Tô nói quá, chỉ là không cẩn thận cọ trúng đầu gối thôi.” Ngọc Ngân mỉm cười đi đến bên cạnh Ngự Tứ, kéo váy, lộ ra vết sưng đỏ trên đầu gối.
Ngự Tứ nhíu mày, ngồi xuống, dùng tay nhẹ nhàng chạm lên vết thương: “Sao lại té nặng như vậy?”
“Sàn nhà quá trơn, chồng à, trên xe có thuốc, anh giúp em xoa một chút là được rồi.” Ngọc Ngân mở miệng liên tục nói “chồng à”, cố ý làm cho ngọt ngào.
“Ở đây cũng có thuốc chữa sưng, tôi đi lấy giúp cô.” Giang Ngọc lập tức xoay người đi vào phòng chứa đồ lấy dầu thuốc đưa cho Ngự Tứ, hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt giết người của Lý Lý.
Ngự Tứ nhận lấy bình thuốc, xoay người ôm Ngọc Ngân, đặt cô lên trên ghế. Sau đó dịu dàng thay cô lau vết thương, động tác dịu dàng nhã nhặn khiến một đám nhân viên nữ mê chết.
Nhìn những động tác dịu dàng mà Ngự Tứ dành cho Ngọc Ngân, Cố Duyên đột nhiên nhớ tới lúc trước khi mình và Ngự Tứ còn ở bên nhau, Ngự Tứ đã từng dịu dàng như vậy tỉ mỉ thay cô thoa thuốc, sợ cô có chút không thoải mái.
Cô xoay người, thực sự không đành lòng tận mắt chứng kiến cảnh tượng chạm vào nỗi đau trong lòng trước mắt.
Cô biết Ngọc Ngân cố ý biểu hiện cho cô nhìn, Ngọc Ngân đã đạt được mục đích, nhìn bọn họ, cô sẽ đau lòng, sẽ đau khổ, sẽ hoài niệm...
“Duyên Duyên, cậu không sao chứ?” Tô Lý Lý đi theo Cố Duyên trở lại chỗ ngồi, lo lắng hỏi thăm.
“Kệ cô ta, tớ không quan tâm.” Cô cười, cười đắng chát vô cùng.
Làm sao có thể không quan tâm? Làm sao có thể?
Rốt cuộc, Ngự Tứ ôm Ngọc Ngân rời đi, trước khi đi, cô có thể cảm giác được đắc ý bên môi Ngọc Ngân.
Trong lòng cô ta nhất định đang suy nghĩ, mặc dù Lý Lý khiến cô ta ngã một phát, thế nhưng lại cho cô ta cơ hội để Ngự Tứ biểu lộ yêu thương, nói cho cùng thì người thắng vẫn là cô ta!
Bọn họ đi rồi, bên trong công ty vẫn còn bàn tám chuyện của bọn họ, một người dịu dàng đa tình, một người xinh đẹp tốt bụng. Thật tốt, Ngọc Ngân diễn thật tốt!
“Sao vậy? Kêu cô tiễn bọn họ cô cũng không đi sao?” Không biết đã trôi qua bao lâu, trên đỉnh đầu phát ra giọng của Phó Huệ.
Cố Duyên lấy lại tinh thần, hồi nãy Phó Huệ có nói cô cùng tiễn khách sao? Cô thế mà không nghe thấy gì hết!
“Thật xin lỗi, vừa nãy tôi đột nhiên có chút việc phải làm, cho nên...”
“Nhưng vừa nãy cô cũng không làm gì hết.”
“Ha ha...” Cố Duyên chỉ có thể gượng cười để che dấu sự bối rối của mình.
Phó Huệ đánh giá cô, sau một lúc lâu mới chần chờ hỏi: “Trông cô ngơ ngác cả buổi sáng, không phải yêu sếp Ngự thật đó chứ?”
“Làm sao có thể?” Cố Duyên phản bác theo bản năng.
“Không có thì tốt, mau kéo tinh thần lại làm việc đi.” Phó Huệ nói xong, cất bước đi vào phòng làm việc của mình.
Mau tập trung tinh thần vào công việc đi, Cố Duyên nói lại câu này một lần nữa trong lòng, thực sự không nên bị Ngự Tứ ảnh hưởng nữa, càng không nên để ý Ngọc Ngân sẽ làm gì mình, nếu không mãi mãi cũng không có khả năng có được cuộc sống bình yên thực sự!
Cố Duyên không phải người tham đồ ăn ngon, cho nên đối với cô mà nói, tiệc tối không có chút hấp dẫn nào, cô không tham gia bữa tiệc, ngược lại tan ca sớm đón Hạnh Hạnh tan học.
Khi cô xin phép sếp Phó nghĩ sớm trước một tiếng, sếp Phó nhìn cô, rất đương nhiên xem chuyện cô không tham gia tiệc tối là để trốn tránh Ngự Tứ. Bởi vì từ trên xuống dưới công ty, mặc kệ nam nữ hay già trẻ, giờ phút này đều là không kịp chờ đợi muốn tham gia.
“Cô sợ gặp sếp Ngự đến vậy sao?” Phó Huệ liếc nhìn cô hỏi một câu.
Cố Duyên cười cười: “Không phải sợ, chỉ là không có hứng thú với tiệc tối, không có hứng thú với món Tây, cho nên muốn đón con về nhà hơn.”
“Nhưng cô là trợ lý lại không có mặt, có thể lộ ra chút không thích hợp gì hay không?”
“Chắc là sẽ không đâu…”
Phó Huệ nhìn cô, trầm ngâm một lát mới gật đầu, chấp nhận yêu cầu của cô.
Cố Duyên ra khỏi công ty, ngồi tàu điện ngầm đến chỗ nhà trẻ của Hạnh Hạnh. Nhà trẻ này là nhà trẻ nổi tiếng nhất thành phố Hàn, cơ sở vật chất và dạy học đều là tốt nhất, lúc trước khi Cố Duyên đưa Hạnh Hạnh vào học từng do dự vì học phí quá cao, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đưa Hạnh Hạnh đến nơi này.
Hạnh Hạnh đi ra khỏi phòng học, thấy Cố Duyên thì vui vẻ lắm, giơ đóa hoa hồng lớn trong tay lên cho cô nhìn. Cố Duyên cười sờ đầu cô khích lệ nói: “Hạnh Hạnh giỏi nhất!”
“Đương nhiên rồi, cô cũng nói con giỏi nhất đó, đúng không, cô giáo Chu!” Hạnh Hạnh nhảy cà tưng đến trước mặt cô giáo, cười hì hì nói.
Cô giáo Chu gật đầu, nói với Cố Duyên nói: “Hạnh Hạnh thực sự rất giỏi, hôm nay tôi mới biết Hạnh Hạnh còn biết chơi dương cầm và nhảy ba lê.”
Cố Duyên mỉm cười: “Hồi trước từng học, gần đây vì mới chuyển nhà, cũng không mua được dương cầm nên lâu lắm rồi con bé cũng không chơi.”
Khi còn ở Anh, bởi vì phát hiện Hạnh Hạnh có thiên phú âm nhạc, Cố Duyên tiết kiệm tiền mua cho con bé một chiếc dương cầm, sau đó vẫn tiếp tục học, đến nay đã học được hơn một năm. Cô cũng không thấy Hạnh Hạnh chơi đàn tốt gì, dù sao vẫn còn nhỏ.
Cô giáo Chu lại có vẻ rất tán thưởng: “Không luyện tập mà vẫn đàn tốt như vậy, coi như không tệ.”
Dừng một chút, Cô giáo Chu còn nói: “Sắp tới ngày quốc tế thiếu nhi rồi, tôi tính để Hạnh Hạnh đại biểu trường học đi tham gia một bữa tiệc mừng 1/6, không biết cô và chồng cô có đồng ý cùng đến không?”
Tham gia biểu diễn đêm 1/6, đối với Hạnh Hạnh mà nói thì đây là trải nghiệm rất tốt, Cố Duyên cảm thấy vui thay cho Hạnh Hạnh. Cho nên không nghĩ ngợi chút nào đã gật đầu: “Tôi rất rất ủng hộ.”