Tại sao phải nói cho cô biết những điều này, vì sao? Cố Duyên cảm giác mình sắp sụp đổ mất.
Ăn xong, ông cụ Cố bảo có lời muốn nói cùng Ngự Tứ, gọi anh vào phòng đọc sách, Phong Thanh và Tô Điền nói chuyện phiếm trong sân, Cố Duyên giúp Diêu Tố rửa bát xong, một mình rảnh rỗi lại đi đi lại lại trong phòng khách đã được trang hoàng lại mà không biết làm gì.
Đồ phải rửa thì rửa rồi, đồ phải dọn dẹp cũng dọn dẹp rồi, muốn tìm chút chuyện để làm cũng khó như vậy.
Trong nhà nơi quen thuộc duy nhất chỉ có phòng ngủ của cô, cô đi vào, bò lên giường, trùm chăn vùi vào góc giường.
Trung thu đến, ánh trăng trông cũng sáng hơn bình thường, dịu dàng len lỏi qua tấm rèm cửa sổ rọi lên người cô, lên mặt cô, thẩm thấu nỗi buồn đau vô tận.
Trước đây cô không như thế, nhất là lúc còn ở phòng ngủ bé nhỏ này.
Lúc Phong Thanh đi vào, nhìn thấy cảnh như vậy. Tim, chợt như bị ong chích, đau đớn khó chịu.
Chỉ là nỗi đau của anh ấy chỉ có thể giấu trong lòng, bởi vì đã không thể giống như trước đây yêu cô không cần kiêng dè nữa rồi.
“Duyên Duyên...” Anh ấy gọi, giọng khàn khàn trúc trắc.
Không nhớ rõ đã bao lâu chưa gọi tên cô như vậy rồi.
“Không cần đi theo Tô Điền nữa à?” Cô hỏi.
“Cô ấy đi rồi.” Anh ấy đáp.
Một người hỏi một người đáp xong, không còn gì nữa, hai người đều yên lặng, ai cũng không mở miệng nói thêm một chữ nào.
Vẫn không có dù một câu giải thích, ngay cả câu xin lỗi cũng không, Cố Duyên nhìn góc nghiêng tuyệt đẹp của khuôn mặt anh ấy, tim, còn rét lạnh hơn cả đêm ngoài cửa sổ.
Ông Ngự quyết định ở nhà đãi tiệc cùng nhau ngắm trăng đêm Trung thu, mấy ngày nay đang bắt đầu chuẩn bị, chủ nhân và người làm trong nhà cũng không nhàn rỗi.
Trên đường trở về sau khi Cố Duyên kiểm tra khoa sản ở chỗ bác sĩ Chung xong, tình cờ gặp Dung Kim và một cô gái nhỏ đang bơi trong hồ nước nóng, Dung Kim vừa nhìn thấy Ngự Tứ, cố ý vẫy tay sai bảo anh: “Ngự Tứ, giúp chị cầm quần áo ở phòng thay đồ vào phòng đi.”
Ngự Tứ "Ồ" một tiếng, nhanh chóng chạy về phía phòng thay quần áo, trên kệ áo treo đồ lót màu hồng của Dung Kim, Ngự Tứ không hề kiêng kỵ mà cầm trong tay rồi đi ra.
Đứa ngốc này!
Nhìn anh như đứa vô dụng, Cố Duyên chỉ thấy gấp gáp, tức đến mức muốn đánh chết anh ngay tại chỗ.
Khi cô chạm phải ánh mắt khiêu khích của Dung Kim, càng thêm giận dữ, cô khẽ cắn môi, cố nhẫn nhịn cảm giác bốc đồng muốn quẳng Ngự Tứ vào trong nước. Sắc mặt bình thản chỉ vào nước trong hồ rồi ra lệnh cho Ngự Tứ: “Ném quần áo xuống.”
Ngự Tứ ngu người tại chỗ.
“Ngự Tứ em dám?” Dung Kim hung hăng trợn mắt nhìn anh.
Ngự Tứ quả thực không dám, trong lúc nhất thời rơi vào thế khó xử.
Anh luôn luôn nghe lời Dung Kim, mà mệnh lệnh của Cố Duyên anh cũng không dám không nghe theo.
“Nếu như em muốn làm một người đàn ông, muốn làm cha của đứa bé, thì lập tức quẳng bỏ cho chị.” Cố Duyên nhìn anh chòng chọc: “Còn nhớ rõ câu chị đã từng nói với em không? Từ nay về sau, ngoại trừ các bậc bề trên, chỉ có chị có thể bắt nạt em, chỉ có chị có thể sai em làm việc.”
“Em muốn làm một người đàn ông chân chính, em muốn làm cha của đứa bé!” Ngự Tứ cầm quần áo trong tay vứt vào trong hồ, vẻ rất hiên ngang.
Quần áo bồng bềnh trong nước, dần dần chìm xuống.
Cố Duyên hài lòng nở nụ cười, liếc nhìn Dung Kim với vẻ cười cợt, dắt Ngự Tứ nghênh ngang đi về phía nhà chính.
Dung Kim tức đến mức ngúng nguẩy trong nước, Ngự Tứ quả thực thay đổi rồi, thực sự thay đổi rồi!
Từ khi Cố Duyên vào cửa tới nay, cô ta đã không thể thao túng bất kỳ hành động nào của Ngự Tứ như trước, cô ta không phục, đương nhiên không phục.
“Rõ ràng chỉ mang thai một đứa con hoang, còn có mặt mũi lấy ra để khoe khoang, thực sự là không biết xấu hổ!” Dung Kim mắng đến mức không còn chút hình tượng nào, vỗ vỗ nước trong hồ tung tóe. Người chị em bên cạnh khẽ phun ra một câu: “Trước khi đứa bé sinh ra, cô ta có vốn liếng để khoe khoang trước mặt cậu, muốn thấy cô ta khóc long trời lở đất, vậy kiên nhẫn chờ đứa bé sinh ra đi.”
Nghe cô ta nói như vậy, Dung Kim rốt cục cũng dễ chịu hơn chút.
Không sai, chờ sau khi sinh đứa bé ra, cô ta không tin Cố Duyên còn có thể kiêu ngạo giống bây giờ.