Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm)

Chương 4: Nhà họ ngự đúng là giàu có



Ánh nắng tươi sáng, bầu trời trong xanh ngút ngàn, thời tiết đẹp như vậy nhưng không cách nào khiến một cô gái như kẻ điên nguôi giận.

Lòng đầy lửa giận, cả buổi sáng Cố Duyên đã đập vỡ mọi thứ trong nhà, chăn gối trong phòng bay tứ tung, ngay cả mấy thứ dễ vỡ như điện thoại, ly nước, ấm trà cũng bị ném khắp nơi. Lúc này hình tượng của cô càng giống như một người phụ nữ chanh chua bị kích thích đến cực độ, tóc tai rối bù, quần áo xốc xếch, hai mắt đỏ long xòng xọc như lửa.

Mà trước khi vào nhà, hai chị em Sương Sương và Xinh Xinh như học sinh tiểu học bị phạt đứng, cúi đầu đứng nép ở cửa không dám nói một tiếng nào.

Bị một người đàn ông hoàn toàn xa lạ, ăn sạch sành sanh, cướp đi lần đầu quý giá, điều này đúng là một đòn kích động cực lớn đối với Cổ Duyệt, vì vậy cô phát điên lên.

Khó khăn lắm mới đập đồ xong, chửi mắng xong, cuối cùng Cố Duyên cũng khóc òa lên.

Sương Sương và Xinh Xinh nhìn nhau, sau một hồi đùn đẩy nhau cuối cùng Sương Sương do dự tiến lên, ngồi bên cạnh cô nói một cách thật cẩn thận: “Duyên Duyên, cậu đừng như vậy…”

“Thật không ngờ tên Lam Ba kia lại cho cậu leo cây, có điều cậu yên tâm, tối nay chúng ta lại thực hiện theo kế hoạch, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.” Xinh Xinh cũng đi tới nhẹ giọng an ủi và đảm bảo.

Còn muốn làm lại một lần nữa? Chê cô chưa được ăn sạch sẽ đúng không? Cố Duyên tức đến mức cả người run lên, một lúc sau mới hét lên một câu như sư tử Hà Đông: “Tớ muốn cắt đứt quan hệ với các cậu!”

“…” Hai chị em lại cúi đầu im lặng.

Săn hôn không thành công, đương nhiên trốn hôn cũng vô vọng rồi, Cố Duyên trốn ngang trốn dọc một tuần, cuối cùng vẫn bị ông cụ Cố sáng suốt bắt về nhà đợi lấy chồng.

Đêm trước hôm lấy chồng, ông cụ Cố gọi một mình cô vào phòng, nghiêm túc và chân thành kéo tay cô, nói mà nước mắt lưng tròng: “Duyên Duyên à, đừng trách ông ác độc, ông chỉ muốn tốt cho cháu thôi, gả vào nhà họ Ngự xong cháu chính là mợ hai nhà họ Ngự rồi, sau này có thể tận hưởng vinh hoa phú quý…”

“Rõ ràng là chính ông tham tiền nhà người ta!” Cố Duyên gạt tay ông ra, lần đầu trong cuộc đời nói với ông nội tám mươi tuổi bằng giọng ghét bỏ.

Ông cụ Cố than vãn và rơi nước mắt đau lòng, lắc đầu nỉ non: “Bây giờ cháu không hiểu nhưng sau này sẽ rõ, một ngày nào đó cháu sẽ hiểu nỗi khổ này của ông.”

“Cả đời này cháu sẽ ghi nhớ là ông ép cháu lấy một kẻ ngu đần làm chồng!” Cố Duyên nói một cách lạnh lùng xong phủi tay ra ngoài, suýt nữa thì đụng phải cha mẹ đang núp ngoài cửa nghe lén, cô cũng liếc nhìn cha mẹ mình với đôi mắt thù hận.

Cố Duyên biết mẹ mình tham lam những thứ lợi nhỏ, coi tiền như mạng sống, nhưng không ngờ rằng ông nội và cha lại càng tham hơn, vì tiền mà lại cam lòng bán cháu gái, bán con mình, điều này bảo cô sao có thể không hận bọn họ cả đời?

Hôn lễ được tổ chức trong biệt thự nhà họ Ngự, cảnh tượng còn đồ sộ hơn cả tưởng tượng của Cố Duyên, chuyện này nằm ngoài dự đoán của cô, vốn tưởng rằng ông hai nhà họ Ngự tổ chức một đám cưới không môn đăng hộ đối cho đứa con trai ngốc sẽ làm qua loa, không để ý mấy chứ.

Xem ra quả thật nhà họ Ngự rất giàu có.

Bước vào không gian đám cưới, Cố Duyên liếc nhìn người chồng mới cưới của cô, Ngự Tứ trong truyền thuyết, cậu hai nhà họ Ngự có chỉ số thông minh của đứa trẻ năm, sáu tuổi, từng cưới năm cô vợ. Lúc này anh đang được một người phụ nữ ăn mặc duyên dáng dắt tay, trên hai tay và ngoài miệng đều dính đầy kẹo sô-cô-la.

Ngự Tứ đang giãy giãy hai tay, hiển nhiên là không nỡ bỏ kẹo sô-cô-la của anh xuống.

Người đàn ông này… Cố Duyên đứng tim lại, lần đầu tiên trong đời cô gặp được một chàng trai đẹp như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.