Bạch Xuyên đứng trước mộ bà Bạch thật lâu vẫn chưa đi, Mộc Tiểu Nhã cũng luôn ở bên anh, Bạch Xuyên không đi, Mộc Tiểu Nhã cũng không thúc giục.
Trải qua cái chết một lần, Mộc Tiểu Nhã so với trước kia càng thêm thong dong, kiên nhẫn. Cô chỉ còn lại có bốn năm, bốn năm này cô sẽ không đi du học nữa, sẽ không lãng phí thời gian để học tập, không cần phải gấp gáp đi tìm việc làm, thậm chí cả lý tưởng trước kia giờ cũng không cần cố gắng thực hiện. Tại thời điểm này mọi thứ dường như không hề quan trọng, chợt phát hiện ra, sinh hoạt chậm lại một chút, thời gian vô hạn kéo dài.
Bây giờ Mộc Tiểu Nhã có loại cảm giác này, mà bốn năm tới đây, cô hy vọng có thể cứ như vậy bình đạm ấm áp vượt qua.
"Ục ục ~"
Sáng chỉ đơn giản ăn chút điểm tâm rồi tới nghĩa trang, Mộc Tiểu Nhã sớm đã đói bụng, nhưng luôn cố nén đến bây giờ, dạ dày thật sự chịu không nổi, rốt cuộc phát ra tiếng kêu bất mãn.
Mộc Tiểu Nhã trộm nhìn Bạch Xuyên, cũng may Bạch Xuyên giống như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn ngây ngốc đứng trước bia mộ. Dạ dày Mộc Tiểu Nhã khó chịu, không nhịn được giơ tay che kín bụng mình. Vì động tác này, chiếc vòng ngọc trên cổ tay không cẩn thận va vào một cái cúc áo sơmi, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy.
Âm thanh rất nhẹ, dường như không nghe rõ, nhưng Bạch Xuyên vốn đang không có phản ứng gì bỗng nhiên lại nhìn qua. Người mắc chứng tự kỷ, đối với những âm thanh đặc biệt, ngược lại có phản ứng rất nhạy bén.
Anh nghi hoặc nhìn cánh tay đang ôm bụng của Mộc Tiểu Nhã.
"Em đói." Mộc Tiểu Nhã ngượng ngùng cười.
"Chúng ta đi ăn cơm." Đói bụng thì phải ăn cơm.
Tư duy của người tự kỷ trực tiếp như vậy, bọn họ không giống như người thường có nhiều băn khoăn, muốn làm gì, cần làm gì, họ sẽ thể hiện bản thân một cách thẳng thắn và nhanh chóng. Đương nhiên, tiền đề là bọn họ có khả năng diễn đạt tốt.
Khả năng biểu đạt của Bạch Xuyên cũng không khác là bao. Trong mấy báo cáo đánh giá gần đây, bác sĩ điều trị của anh là giáo sư Phùng đã nhiều lần hoài nghi Bạch Xuyên là bệnh nhân mắc hội chứng bác học. Ông đã rất nhiều lần dò hỏi cha mẹ Bạch Xuyên, có phải trước một tuổi Bạch Xuyên đã từng xảy ra va chạm dẫn đến tổn thương ở não không. Bởi vì sự khôi phục của Bạch Xuyên, thật sự là quá tốt, tựa như có năng lực giao tiếp thông thường.
Tiểu Nhã đói, cô muốn ăn cơm. Suy nghĩ này đã thúc đẩy Bạch Xuyên đi ra ngoài, chỉ là đi được vài bước mà vẫn không thấy Mộc Tiểu Nhã đuổi kịp, anh nghi hoặc dừng lại.
"Bà nội, chúng con đi." Nói xong, Mộc Tiểu Nhã đuổi theo Bạch Xuyên, tự nhiên cầm tay anh.
Bạch Xuyên ngẩn người, lần thứ ba, đồng thời anh cũng sinh ra một nhận thức: Mộc Tiểu Nhã thích nắm tay anh.
Nhận thức này làm anh có chút vui vẻ.
Hai người theo bậc thang, từng bước một đi xuống dưới chân núi. Bên ngoài nghĩa trang, một chiếc xe thương vụ màu đen sang trọng đang đỗ ở ven đường. Mộc Tiểu Nhã biết đây nhất định là xe Bạch Tranh để lại cho bọn họ, vì thế cùng Bạch Xuyên đi qua.
"Tiểu Xuyên." Hai người mới đến gần, một người phụ nữ diện một thân váy liền màu đen từ trên xe bước xuống, cô ta thân thiết chào hỏi Bạch Xuyên.
Bạch Xuyên chỉ nhàn nhạt nhìn một cái, một câu cũng không nói, liền thu hồi ánh mắt. Nhưng Mộc Tiểu Nhã biết, đối với Bạch Xuyên mà nói, phản ứng đơn giản này đã cho thấy anh biết người phụ nữ này, hơn nữa cũng không ghét.
"Cô Mộc." Cô ta dường như đã quen với phản ứng của Bạch Xuyên, quay đầu lại chào hỏi Mộc Tiểu Nhã.
"Chào cô, cô là?"
"Tôi là thư ký của Bạch tổng, tên Vương Tịnh, là Bạch tổng yêu cầu tôi ở lại đây chờ hai người." Vừa nói Vương Tịnh vừa mở cửa sau xe.
Mộc Tiểu Nhã cảm ơn, cùng Bạch Xuyên bước vào.
Vương Tịnh đóng cửa lại, bản thân cũng lên xe, khởi động xe rồi quay ra sau hỏi: "Cô Mộc, tôi đưa cô về trước?"
"Cảm ơn, nhà tôi ở..."
"Số 126 đường Phồn Hoa, ký túc xá nhân viên của trường trung học Khánh Nguyên, toà nhà 18." Không chờ Mộc Tiểu Nhã nói, Vương Tịnh đã chuẩn xác nói ra địa chỉ nhà cô.
"Sao cô biết?" Mộc Tiểu Nhã ngạc nhiên.
"Trước kia tôi thường xuyên qua đón Tiểu Xuyên, cô và anh ấy là hàng xóm, cho nên cũng tự nhiên nhớ được địa chỉ."
"Thì ra là thế." Mộc Tiểu Nhã tò mò, cô Vương Tịnh này dường như rất quen thuộc với Bạch Xuyên, vì thế không khỏi hỏi thêm, "Cô và Tiểu Xuyên rất thân quen?"
"Đúng vậy." Vương Tịnh nói, "Tôi lấy học bổng của tập đoàn Dật Phong để đi học đại học, cho nên sau khi tốt nghiệp thì trực tiếp vào đó làm việc. Bạch tổng rất quan tâm đến em trai mình, quần áo, thức ăn, nơi ở, phương tiện đi lại đều được chú ý chặt chẽ, làm thư ký của Bạch tổng, tôi và Tiểu Xuyên tiếp xúc tương đối nhiều." Tập đoàn Dật Phong là công ty do cha Bạch Xuyên, Bạch Quốc Du sáng lập.
"Tiểu Xuyên ở công ty nhất định đã được cô chiếu cố nhiều."
"Đúng vậy." Vương Tịnh quay đầu nói, "Thật ra ngày đó lúc Tiểu Xuyên cầu hôn cô, tôi cũng ở đấy."
"Cô?" Mộc Tiểu Nhã kinh ngạc nhướng mày.
"Ngày đó Tiểu Xuyên bỗng nhiên từ bệnh viện chạy ra ngoài, Bạch tổng rất sốt ruột, chúng tôi tìm xung quanh bệnh viện một vòng cũng không thấy người, tôi hoài nghi Tiểu Xuyên có phải chạy về nhà hay không, cho nên lái xe đi tìm. Không nghĩ tới, vừa lúc thấy được Tiểu Xuyên cầu hôn." Vương Tịnh cười nói, "Nói thật, lúc ấy tôi so với hai người còn khẩn trương hơn."
Mộc Tiểu Nhã cười ngượng ngùng, không nghĩ tới quá trình mình được cầu hôn lại có người nhìn thấy.
"May mắn là tôi đồng ý rồi."
"Nếu cô không đồng ý, tôi có khả năng đã thay thế cô rồi." Vương Tịnh nửa thật nửa giả nói.
Mộc Tiểu Nhã bị người khác trêu trọc và cười nhạo, trong lúc vô tình, ánh mắt lơ đãng xẹt qua sườn mặt tuấn tú trắng nõn của Bạch Xuyên, trong lòng chợt nhảy dựng, trước mặt Mộc Tiểu Nhã đột ngột hiện lên gương mặt chằng chịt sẹo của Bạch Xuyên trước khi trọng sinh.
"Làm cách nào mà cô đồng ý thay tôi?" Mộc Tiểu Nhã bỗng trở nên mẫn cảm.
"Cô Mộc có khả năng không biết, Tiểu Xuyên lớn lên rất tuấn tú, lại thông minh, mặc dù tình trạng có hơi đặc thù, nhưng anh ấy ở trong công ty chúng tôi, cũng được bình chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim đấy. Rất nhiều nhân viên nữ đều muốn gả cho anh ấy."
Vương Tịnh nói như vui đùa, nhưng Mộc Tiểu Nhã lúc này đã cười không nổi. Nếu đời trước bà Bạch cũng qua đời vào thời gian này, vậy thì cô vừa cự tuyệt Bạch Xuyên vào buổi sáng, buổi chiều anh lại muốn đi đâu tìm một người để kết hôn? Đủ loại trùng hợp khi liên kết lại với nhau, đều nói cho cô biết rằng, người phụ nữ trước mắt tên Vương Tịnh này, rất có thể chính là vợ của Bạch Xuyên ở đời trước.
Như Vương Tịnh vừa nói, nếu Mộc Tiểu Nhã không đồng ý, thì cô ta đã đồng ý rồi. Không, hẳn là cô ta chủ động tìm Bạch Xuyên đưa ra đề nghị kết hôn. Mà lúc ấy, Bạch Xuyên chỉ nghĩ đến tâm nguyện của bà nội, rất có thể sẽ đồng ý.
Mộc Tiểu Nhã càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này có thể là sự thật. Trước hết, nhà họ Bạch để ý Bạch Xuyên như vậy, khẳng định sẽ không tuỳ tiện tìm cho anh một người để kết hôn. Mà Vương Tịnh lại làm thư ký cho Bạch Tranh, cùng Bạch Xuyên ở chung dường như rất ổn, nếu Bạch Xuyên kiên trì nhất định phải kết hôn trước khi bà nội qua đời, vậy thì nhà họ Bạch thật sự có khả năng sẽ đồng ý hôn sự này.
Nếu đời trước Vương Tịnh gả cho Bạch Xuyên, vậy thì người hại Bạch Xuyên bị thương cũng chính là cô ta...
"Cô Mộc, cô Mộc?"
Mộc Tiểu Nhã đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mãi cho đến khi Vương Tịnh gọi, mới phục hồi tinh thần.
"Sao vậy?"
"Đến rồi." Vương Tịnh cười nhắc nhở.
Mộc Tiểu Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên xe đã dừng ở cửa nhà mình rồi, mà Bạch Xuyên ngồi bên cạnh cũng đang yên lặng nhìn cô.
"Chúng ta xuống xe." Mộc Tiểu Nhã ý bảo Bạch Xuyên xuống xe, anh ngoan ngoãn tùy ý để Mộc Tiểu Nhã nắm tay, hai người xuống xe từ cùng một phía.
"Cô Mộc, tôi chờ ở cửa. Chờ mọi người ăn cơm xong, tôi sẽ đưa Tiểu Xuyên về nhà." Vương Tịnh nói.
"Thư ký Vương không cần chờ, một lúc nữa sau bữa tối, tôi sẽ đưa Tiểu Xuyên trở về." Sau khi có suy đoán vừa rồi, Mộc Tiểu Nhã không muốn Vương Tịnh tiếp xúc nhiều với Bạch Xuyên.
"Nhưng... Bạch tổng đã dặn dò tôi, nhất định phải tự mình đưa Tiểu Xuyên trở về."
Mộc Tiểu Nhã nhíu mày, cô không muốn Vương Tịnh đưa anh về, nhưng Vương Tịnh lại nghe lệnh của Bạch Tranh, mà mình và Bạch Tranh lại không quen thuộc, lập tức có chút khó xử.
"Em không muốn cô ấy chờ?" Lúc này, Bạch Xuyên đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng. Vừa rồi anh nghe thấy Mộc Tiểu Nhã nói muốn Vương Tịnh rời đi.
Vương Tịnh kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên, đây là lần đầu tiên cô thấy Bạch Xuyên chủ động phản ứng với người khác.
"Ừm, buổi tối em đưa anh về." Mộc Tiểu Nhã gật đầu.
"Cô về đi!" Hiểu được ý của Mộc Tiểu Nhã, Bạch Xuyên không chút do dự đuổi người. Mà đây cũng là câu nói đầu tiên của anh sau khi nhìn thấy Vương Tịnh, giọng điệu cứng nhắc, không chút khách khí.
"Tiểu Xuyên, em..." Vương Tịnh lập tức có chút xấu hổ.
"Cô đi đi." Bạch Xuyên hơi nhăn mày, người này sao còn không đi.
Chỉ cần là nhân viên của Dật Phong thì đều biết một việc, đó chính là ngàn vạn lần không được làm Bạch nhị thiếu Bạch Xuyên mất hứng, cho dù là nhăn mày cũng không được, bởi vì một khi Bạch nhị thiếu mất khống chế, Chủ tịch cùng Tổng giám đốc sẽ đồng thời tìm bọn họ nói chuyện. Bởi vậy khi Vương Tịnh nhìn thấy Bạch Xuyên nhíu mày, cũng không dám nói nữa, lập tức lái xe rời đi.
"Anh không thích cô ấy à? Sao lại đuổi người ta đi?" Vương Tịnh đi rồi, Mộc Tiểu Nhã thật ra rất cao hứng, nhưng cô vẫn muốn hỏi một chút xem tại sao Bạch nhị thiếu lại bỗng nhiên thông suốt đuổi người.
"Tôi không thích cô ấy." Bạch Xuyên nghiêm túc nói.
"Không thích? Vậy tại sao cô ấy lại gọi anh là Tiểu Xuyên?" Mộc Tiểu Nhã nhướng mày, lần trước bọn họ gặp người trợ lý kia, rõ ràng xưng hô với Bạch Xuyên là Nhị thiếu, vậy mà người phụ nữ này lại trực tiếp gọi Tiểu Xuyên, vừa nghe đã cảm thấy hai người rất thân thiết.
"... Là cô ấy muốn gọi." Trong nhận thức của Bạch Xuyên, dù là Bạch Xuyên, Nhị thiếu hay Tiểu Xuyên cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, ba cái này cũng không có gì khác nhau.
"Cô ấy muốn thì để cô ấy gọi?" Mộc Tiểu Nhã rất bất mãn.
Bạch Xuyên hoang mang nhìn Mộc Tiểu Nhã, không rõ ý của cô.
Người mắc bệnh tự kỷ đều gặp khó khăn trong giao tiếp, mặc dù khả năng ngôn ngữ của họ không kém. Nhưng khi cùng người khác nói chuyện, bọn họ chủ yếu là nghe người khác nói, không hơn, đối với họ bất luận là so sánh, ẩn dụ, mỉa mai, thành ngữ đều khó có thể lý giải được. Cho nên Bạch Xuyên nghe không hiểu lời nói ẩn dụ của Mộc Tiểu Nhã.
"Không được để cô ấy gọi." Mộc Tiểu Nhã cũng biết Bạch Xuyên nghe không hiểu, cho nên chỉ có thể nói thẳng ra yêu cầu của bản thân.
"Ồ." Bạch Xuyên không rõ cảm xúc của Mộc Tiểu Nhã, nhưng Mộc Tiểu Nhã bảo anh làm gì, một chút cũng không cảm thấy không hợp lý.
"Về sau chỉ có người thật thân thiết với anh mới có thể gọi là Tiểu Xuyên, biết không?" Mộc Tiểu Nhã giải thích.
"Ồ." Bạch Xuyên dường như hiểu được.
Cho nên vừa rồi ở trên xe Mộc Tiểu Nhã gọi mình là Tiểu Xuyên, chính là rất thân thiết với mình? Bạch Xuyên lại tiếp nhận thêm một nhận thức mới đưa vào hệ thống.
Vì Bạch Xuyên nghe lời, khiến cho Mộc Tiểu Nhã rất hài lòng. Cô vui mừng đưa anh về nhà, vừa đi vừa dặn dò: "Bây giờ chắc là ba mẹ em ở nhà, chốc nữa đi vào, việc kết hôn để em nói, anh chỉ cần ngồi ở một bên nghe, biết không?"
"Được."
"Bây giờ em rất đói, chúng ta chờ cơm nước xong rồi nói sau, đỡ phải đến lúc đó cơm tối cũng ăn không ngon."
"Được."
"Thật ngoan."
Bạch Xuyên giương đôi mắt đen như mực, an tĩnh nhìn chăm chú Mộc Tiểu Nhã, đối với hành động trẻ con của Mộc Tiểu Nhã, cũng không có biểu hiện phản đối. Thậm chí anh còn có chút hoài niệm, bởi vì, đã thật lâu rồi Mộc Tiểu Nhã không có như vậy với anh.
"Anh Bạch Xuyên, anh ở chỗ đây chờ em, em sẽ nhanh chóng quay lại." Cô gái nhỏ giải thích xong liền nhảy nhót chạy đi, một hồi lâu sau mới trở về.
"Anh Bạch Xuyên, anh vẫn luôn ở chỗ này chờ em sao? Có bỏ đi không đó?"
Cậu thiến niên nghiêm túc lắc đầu, anh một bước cũng đều không rời đi.
"Thật ngoan." Cô gái nhỏ học theo bộ dáng người lớn, nhón chân lên muốn vỗ đầu thiếu niên, cuối cùng lại bởi vì chiều cao hữu hạn, chỉ chụp tới bả vai.
Lúc này, không có chụp bả vai. Ánh mắt Bạch Xuyên trầm xuống, sau đó đột ngột kéo tay Mộc Tiểu Nhã, mạnh mẽ ấn lên vai mình.
"Sao vậy?" Mộc Tiểu Nhã quay đầu lại, liền đối diện với đôi mắt sáng lấp lánh của Bạch Xuyên.
———
Tác giả có lời muốn nói:Vợ trước sẽ không xuất hiện quá nhiều, chỉ là một người qua đường.