Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 13: Chú Tạ sẽ tìm cho con một sân khấu



Edit: ღDuღ

“Ngài là gì của Triệu Tiểu Chiêu?” Trên mặt của Vương Tuệ Hoa tươi cười đầy nịnh nọt, nơm nớp lo sợ mà ngồi phía đối diện Tạ Trí Hòa.

Tạ Trí Hòa cầm lấy ly trà trước mặt ông, uống một ngụm, thông yết hầu: “Là một trưởng bối.”

Mặc dù Tạ Trí Hòa tao nhã, tuổi tác cùng Vương Tuệ Hoa cũng không sai biệt lắm, nhưng khi giơ tay nhấc chân, lại có khí thế làm cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy rất có áp lực.

Vương Tuệ Hoa nghe câu trả lời liền mơ hồ, cũng không dám hỏi lại, một lần nữa bầu không khí có chút ngưng trệ cùng lúng túng, nhưng mà bầu không khí như vậy chỉ có một mình Vương Tuệ Hoa cảm giác được, cả người Tạ Trí Hòa là dáng vẻ thản nhiên tự đắc, đang trong văn phòng mà cứ tự nhiên như đang ở nhà mình: “Cô Vương, cô nói Tiểu Chiêu nhà tôi phạm phải sai lầm, cô nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chúng ta đã làm cha làm mẹ, nên mong các con mình không có suy nghĩ lệch lạc, nhưng cũng không thể tùy tiện oan uổng người khác, vì vậy cô cứ nói lại chuyện gì đã xảy ra từ đầu tới cuối, như vậy tôi mới có thể giáo dục lại, cô Vương, cô nói, có đúng không?”

Vương Tuệ Hoa ngồi nghiêm chỉnh, liên tục gật đầu: “Tạ tiên sinh, là như vậy, lớp chúng tôi là một học sinh giỏi mới chuyển trường tới, giỏi giang xinh xắn, lại tốt bụng thiện lương, tuổi còn nhỏ đã học đàn piano cấp 6, đã có 4 năm trụ cột học múa bale, ở trên sân khấu lại có kinh nghiệm, vì tôi muốn chọn bé để làm chủ diễn thay thế Triệu Tiểu Chiêu, dù sao Triệu Tiểu Chiêu so sánh với vị bạn học này, cũng rất ưu tú, nhưng mà vị bạn học kia càng giỏi hơn, hơn nữa nói tới hình tượng, cũng là bạn học Phùng Tinh Tinh thích hợp hơn.”

Tạ Trí Hòa cười đến càng ôn hòa hơn: “Ý của cô Vương, tôi không hiểu lắm, hình tượng bạn học Phùng Tinh Tinh như thế nào, vì sao lại thích hợp làm chủ diễn?”

“Tết Nguyên Đán chúng tôi muốn biểu diễn khúc《 Ong mật nhỏ cần cù》, diễn viên chính diễn ong mật nhỏ phải cần cù, lương thiện, xinh đẹp, hào phóng, dũng cảm, bạn học Phùng Tinh Tinh lễ phép, con người lại đặc biệt lương thiện, chính là khi bạn học Triệu Tiểu Chiêu đẩy bé, bé cũng không có la mắng Triệu Tiểu Chiêu nửa câu, hơn nữa tay chân bị trầy xước, vẫn không khóc không làm khó, đặc biệt dũng cảm.”

“Vậy ý của cô là, Tiểu Chiêu của chúng tôi sẽ không có những phẩm cách đó hả? Cô Vương, cô cứ việc nói, tôi cũng không phải cha mẹ của con bé, chỉ là một trưởng bối tạm thời chăm sóc cho bé, vì vậy có chuyện gì cô nói, tôi nghe.”

Tạ Trí Hòa lại cúi đầu uống một ngụm nước trà, giọng nói từ ly trà phát ra, mang theo chút mơ hồ.

Thấy Tạ Trí Hòa cố ý thay đổi khí thế của mình, lại còn nghe lời nói của mình, Tạ Trí Hòa cũng không có nói ngược lại, vì vậy lá gan của cô không khỏi lớn lên.

“Triệu Tiểu Chiêu đứa nhỏ này, nói như thế nào đây, ngay từ đầu lúc vào học, mặc dù thành tích không tệ, nhưng tính tình không được tốt, hay tức giận, trên người có chút không được phóng khoáng. Tạ tiên sinh, ngài nên biết, đứa nhỏ này sinh ra ở nông thôn, nói thế nào cũng kém hơn những đứa trẻ sống ở thành thị được giáo dục tốt, mở mang kiến thức. Trong đoạn thời gian này, các học sinh hiểu rõ, tính tình lại tốt, cũng tự tin không ít, nhưng mà chính là chỗ không phóng khoáng, chút kiêu căng này, mắt thấy tôi giao vai diễn nhân vật chính cho người khác, trong lòng lại ghen ghét, lại đẩy ngả người ta, đứa nhỏ có lòng dạ hẹp hòi như vậy, sau này khó có thể thành người tài.

Vương Tuệ Hoa nói đến miệng đắng lưỡi khô, uống một hớp nước trà lớn, mới phát giác rất thích.

“Cô Vương, cô nói xong chưa? Nói xong rồi, vậy đến phiên tôi nói.” Tạ Trí Hòa chậm rãi ngồi thẳng người, đôi mắt cười tủm tỉm lộ ra chút tinh quang lóe lên.

Trong nháy mắt, vốn là bầu không khí nhẹ nhõm trở nên khẩn trương.

Vương Tuệ Hoa không kịp nuốt xuống nước trà, suýt nữa sặc đến, cô ấp úng nói: “Tôi, tôi, tôi nói xong rồi, mời ngài nói.”

“Cô Vương có thể không biết, sách vở trong thư viện mấy người đang hoàn thành là do tôi tạo ra đó, mà hiệu trưởng Lục Trinh Hào của mấy người là bạn cùng thời đại học của tôi, hơn nữa là bạn thân cũng phòng ngủ nữa, cô nói, nếu tôi đến văn phòng của ông ấy ngồi một chút, cũng nói lại như vậy, biết hình tượng của cô Vương như vậy, không biết ông ấy sẽ nói sao đây?”

Tạ Trí Hòa nhìn mặt Vương Tuệ Hoa trắng bệch, nói tiếp: “Hình tượng con người của tôi có lẽ cô không biết, tôi cũng nói cho cô biết một chút, con người của tôi không để ý chuyện gì, chính là đặc biệt bao che khuyết điểm, cô có biết bao che khuyết điểm là gì không.” Ông nhìn bảng tên của cô Vương rồi nói tiếp: “Cô Vương dạy ngữ văn phải không, vậy cũng không cần tôi nhiều lời, đương nhiên biết rõ bao che khuyết điểm là có ý gì. Biết vậy, tôi không thích người khác nói bậy về Tiểu Chiêu. Hơn nữa tôi nói cho cô biết, Tiểu Chiêu chúng tôi khinh thường diễn vai chính khi tết Nguyên Đán, nếu con bé muốn diễn, tôi lập tức đưa con bé đến đài truyền hình, tùy tiện chọn một chút cũng được.”

Nói xong lời nói này, Tạ Trí Hòa đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đi tới cửa, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Mộng Thần: “Cô Diệp, không biết lớp cô còn có… vị trí trống hay không?”

“A? Có, có.” Diệp Mộng Thần như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đứng dậy, nhanh đi vài bước, tiễn Tạ Trí Hòa ra khỏi văn phòng, trên mặt luôn tươi cười, một đường đưa ông lên xe, nhìn xe nghênh ngang rời đi, mới quay trở về văn phòng.

Cô bước vào văn phòng, câu nói đầu tiên là: “Cô Vương, cô thật sự là tìm đường chết mà! Sao lại chọc nhân vật lớn như vậy?

“Tôi cũng không biết...” Vương Tuệ Hoa có chút hối hận.

Cô để ý Phùng Tinh Tinh như vậy, không phải vì cha của Phùng Tinh Tinh là hiệu trưởng tiền nhiệm của trường, sau nhiệm kỳ ông ta liền chuyển tới thượng cấp đi làm quan lớn, cô làm như vậy, cô làm như vậy không phải là vì muốn vỗ móng ngựa nịnh ông ta sao, đến lúc đáng giá các lão sư, có thể trợ giúp cô một chút.

Chính là không nghĩ tới sau lưng Triệu Tiểu Chiêu cũng có bối cảnh như vậy, nghe khẩu khí của Tạ Trí Hòa, bối cảnh ông ấy vẫn rất dầy. Hơn nữa quan trọng nhất là, ông ấy với hiểu trưởng vậy mà là bạn bè thân thiết, cái này nước xa không cứu được lửa gần rồi, Ngọc Đế trên trời cũng không biết được Thổ Hoàng Đế, công việc ổn định này của cô, cũng không biết có thể giữ được hay không.

Tạ Trí Hòa ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Lục Trinh Hào.

“A Hào, giúp tôi một chuyện.” Tạ Trí Hòa không khách khí mở miệng.

“Chuyện gì, cháu ngoại thiên tài của ông lại gặp phiền toái gì rồi? “ Lục Trinh Hào từ một đống văn bản tài liệu ngẩng đầu lên, lấy mắt kiếng xuống, xoa khóe mắt cay cay, đi đến bên cửa sổ, khẩu khí nhẹ nhõm mà rất quen.

“Thiên tài nhà tôi vừa ý một cô bé, cô bé này lại chịu một chút ủy khuất, cho nên muốn tìm ông giúp đỡ chuyển lớp cho cô bé, chuyển tới lớp 2 đi, có thể để cho thằng nhóc đó thấy, nó cũng có thể yên tâm.”

“Chút chuyện như vậy à, sao cô bé đó lại chịu ủy khuất, có muốn tôi giúp làm chút chuyện khác không.” Lục Trinh Hào mở ra gói cà phê hòa tan, đổ vào cái ly, quấy uống.

“Tôi đã hù dọa người kia, việc này cứ như vậy được rồi, nếu sau này vẫn có chuyện như vậy, rồi hả xử lý. Lúc nào ông có rảnh, đi uống một chén, coi như là cám ơn ông giúp đỡ.”

“Được, mấy bữa nay tôi cũng đang loay hoay đến đầu óc choáng váng, muốn hỏi chút chuyện, một đống chuyện, vừa vặn đi thư giản một chú.” Lục Trinh Hào nuốt xuống ngụm cà phê nói.

“Đường trung tâm mới mở một quán rượu, mùi vị không tệ, tôi đi trước đặt chỗ, hẹn thời gian rồi nhắn với ông.”

“Được.”

Triệu Tiểu Chiêu trợn tròn mắt, việc này lại để cho Ngô Du giúp đỡ, sao lại muốn cô đổi lớp đây?

Ôi!!! A, như vậy coi như không tệ nha, có một người trùng sinh đối đầu, mỗi ngày ở một bên nhìn cô, cô vẫn có thể vui sướng khi mà sống lại hay không?

Cái này quá khác với ý của cô nha.

Trong lòng Triệu Tiểu Chiêu vui rạo rực, nhưng bạn học nhỏ của cô lại không muốn.

“Tiểu Chiêu, cậu đi rồi, tớ đi học không ai truyền tờ giấy, không ai chỉ bài tập cho tớ, cậu nói tớ một mình sẽ sống thế nào!” Vệ Giai kêu rên.

Hai mắt Lý Nghiên lưng tròng, dáng vẻ muốn nói lại không nói, lại để cho Triệu Tiểu Chiêu cảm giác mình thật sự rất vô tâm, sao cô có thể cao hứng mà đập phủi mông rời đi đây?

Sao cô có thể bỏ được mấy bạn nhỏ mà rời đi chứ?

“Nếu không như vậy đi, ba mẹ tớ đi công tác, ngày chủ nhật, trong nhà không có ai, mọi người cùng nhau tới nhà của tớ chơi, ba tớ mua cho tơ rất nhiều phim hoạt hình, chúng ta cùng nhau xem, coi như là tớ nhận lỗi, được không?” Triệu Tiểu Chiêu một tay nắm bả vai một người, đề nghị.

“Vậy bây giờ cậu ở nhà một mình, cậu không sợ hả?” Lý Nghiên cẩn thận phát hiện vấn đề quan trọng.

“Không, bây giờ tớ ở gần nhà một người bạn, nhà bạn ấy có một cây quýt rất lớn ở sân nhỏ, cây quýt cũng bắt đầu vàng rồi, chú Vĩ Bình nói, sẽ cho tớ hái quýt ăn. Còn có một heo mẹ đang có thai bảo bảo, nghe nói mấy ngày nay sẽ sinh ra, đến lúc đó, tớ muốn đi nhìn heo mẹ sinh bảo bảo.”

“Thú vị như vậy, chúng tớ cũng muốn đi.” Vệ Giai hưng phấn mà ồn ào.

“Được! Vậy chủ nhật cùng đi, tớ dẫn mấy cậu cũng đi xem.”

Triệu Tiểu Chiêu thành công dời đi lực chú ý của mấy bạn nhỏ, vốn là bầu không khí thương cảm thoáng cái lại trở nên vui mừng hẳn lên.

Tạm biệt một đám bạn học nhỏ, Triệu Tiểu Chiêu trong ánh mắt phức tạp của Vương Tuệ Hoa chậm rãi đi về phía lớp 1/2, Triệu Tiểu Chiêu nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng cô tự nhủ, thời gian này thật đặc sắc, mới mấy tháng mà phải đổi lớp rồi.

Vừa bước vào lớp 1/2, Diệp Mộng Thần liền nghênh đón dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay thật nhiệt liệt.

Triệu Tiểu Chiêu có chút quýnh lên, dù sao cô chuyển lớp, cũng không phải một chuyện quang vinh gì.

Khi giới thiệu xong, không có gì bất ngờ xảy ra, Triệu Tiểu Chiêu được ngồi cùng bàn với Ngô Du.

Đang ngồi ở bên cạnh anh, đột nhiên Triệu Tiểu Chiêu có một nghi vấn, rất muốn hỏi Ngô Du một chút: Bạn học Ngô Du thân ái, tôi đi đến một bước này, có phải do cậu đặc biệt an bài hay không?

Nhưng mà rất nhanh lại bị bác bỏ, coi như cậu ấy lợi hại, cũng không thể làm được chuyện như vậy, có lẽ chẳng qua là trùng hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.