Sau khi chấm dứt hành trình ở Hồng Kông, Ngô Du đưa Triệu Tiểu Chiêu về nhà trọ.
"Cạch." Theo ngọn đèn mở ra, thiết bị lắp đặt trong phòng hiện ra ở trước mắt Ngô Du.
Phòng ở rất sạch sẽ, lấy màu lam tươi mát làm chủ, còn phong cách thì theo kiểu địa trung hải, lúc nhìn vào khiến lòng người vui vẻ.
Triệu Tiểu Chiêu đặt hành lý ở cửa trước, bóp cánh tay bủn rủn của mình, mệt mỏi ngã lưng xuống ghế sa lon.
Du lịch thật sự là một chuyện cực khổ, quan trọng nhất là ngày chủ nhật đó, gần giống như luôn cầm đồ cho Vệ Giai, Phạm Tình Tình, Phùng Tinh Tinh, Lý Nghiên, quà của bốn nữ sinh này đã đầy hai rương hành lý, may mắn có Ngô Du, người toàn năng ở đây, bằng không thì cô phải chịu tội rồi.
Ngô Du mang dép lê con thỏ màu hồng nhạt của Triệu Tiểu Chiêu, ở trong căn hộ của Triệu Tiểu Chiêu lắc lư qua lại.
Nhà trọ này tổng cộng 120 mét vuông, 3 phòng 2 sảnh, bởi vì lắp đặt thiết bị rất tinh xảo, thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái còn đặc biệt ấm áp lịch sự tao nhã. Những năm này, Triệu Vinh Quốc cũng rất cố gắng, bây giờ quy mô trà Điền đã nâng cao, công ty cũng lên chính quy, lãi hàng năm cũng nằm trong mức trăm vạn vẫn có.
Suy tính đến vấn đề đi học của Triệu Tiểu Chiêu, Triệu Vinh Quốc cùng Tạ Trí cùng thương lượng thiết lập tổng bộ ở Thượng Hải, lại xây xong một nhà xưởng chế luyện lá trà. Năm trước để cho Triệu Tiểu Chiêu tiện đến trường, đã mua phòng ở ngay khu học, gần đây mới sửa sang xong, liền chuyển vào ở, bởi vì gần đây vợ chồng Triệu Vinh Quốc đang thay đổi cách sản xuất cho công ty, cho nên Triệu Vinh Quốc La Kiến Anh đều bề bộn nhiều việc, nhiều khi nghỉ ngơi ngay tại ký túc xá của công nhân xưởng trà.
Ngô Du đi vào phòng bếp, đáng giá phòng bếp nho nhỏ, lại dùng ngón tay lau một cái, quét dọn ngược lại là rất sạch sẽ. Anh lại mở ra tủ lạnh, ách, sạch sẽ vẫn rất sạch sẽ, cũng không có mùi vị khác thường, cũng nói cho anh biết, vì ngoại trừ mì tôm cùng mấy bịch trà thì không có thứ gì khác!
Anh biết rõ tài nấu nướng của Triệu Tiểu Chiêu không tốt, nhưng cũng không có thể mỗi ngày đều ăn mì tôm chứ!
Mặt anh đen lại, đi đến bên cạnh Triệu Tiểu Chiêu, ôm lấy cô, liền đánh vài cái xuống mông cô.
"Triệu Tiểu Chiêu, em được lắm, lấy mì tôm thay cơm à?! Mau đứng lên, đi chợ với anh để mua ít thức ăn." Ngô Du cầm lỗ tai Triệu Tiểu Chiêu nói.
Có điều Triệu Tiểu Chiêu đi du lịch quá mệt mỏi, lại hai ngày không được ngủ ngon, bây giờ trở về đến nhà mình, mơ màng đã sắp chìm vào giấc ngủ, mà ngay cả Ngô Du đánh mông của cô, cô cũng không có phản ứng.
Ngô Du nhìn dáng vẻ mẹt mỏi của Triệu Tiểu Chiêu, cũng không đành lòng gọi cô dậy, liền ôm cô đi vào phòng ngủ, bản thân thì lấy chìa khóa trong túi xách Triệu Tiểu Chiêu ra ngoài mua sắm.
Triệu Tiểu Chiêu ngủ một giấc tự nhiên tỉnh, mở to mắt như chuông đồng, thì ngửi được một mùi hương thơm ngất. Triệu Tiểu Chiêu xoa xoa bụng, đói bụng.
Cô mở cửa đi ra ngoài, liền thấy Ngô Du trong phòng bếp mang tạp dề, động tác lưu loát mà cắt miếng cá. Còn có hai cái nôi đang sôi ùn ục, mùi thơm chính là từ hai cái nồi này bay ra.
Triệu Tiểu Chiêu đi đến trước bàn ăn, kéo ra cái ghế ngồi lên, tự rót cho mình một ly nước, thấm giọng nói, sau đó liền nhìn động tác nấu ăn thành thạo của Ngô Du.
Ngô Du lấy dua chua đã ướp nguyên liệu sẵn, lại bỏ thêm nguyên liệu mà mình tự điều chế để ướp cá, xong rồi rắc vào trong nồi, nhẹ nhàng quấy, nhìn xem miếng cá biến sắc, liền nhắc nồi xuống, cuối cùng bỏ lên vài cọng ngò rí, vừng trắng, lúc này mới bưng lên bàn ăn.
"Đi rửa mặt, anh nấu không ít đồ ăn." Ngô Du buông canh chua cá, lại quay người đi vào phòng bếp, mang một tô khoai tây hầm thịt.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn dáng vẻ bận rộn của Ngô Du, trong lòng ngọt như mật.
Lúc trước cô cảm thấy sau này phải tìm một người giống như Triệu Vinh Quốc, một người đàn ông biết nấu ăn làm chồng, bây giờ còn thật sự để cô gặp được người này. Ông trời thật không tệ với cô, đặc biệt là dạ dày, thật là có phúc nha.
Triệu Tiểu Chiêu đi rửa mặt rửa tay, đợi cô đến trước bàn ăn một lần nữa, hương thơm kia nhẹ nhàng tản ra bốn phía làm cho nước miếng của cô cũng muốn chảy ra luôn rồi.
"Anh cực khổ rồi, em đi xới cơm." Triệu Tiểu Chiêu ấn Ngô Du lên trên ghế ngồi, bản thân thì chạy vào phòng bếp."Ngô Du, anh muốn ăn chén lớn hay chén nhỏ."
Ngô Du bị Triệu Tiểu Chiêu đè xuống ghế, nhìn Triệu Tiểu Chiêu một tay cầm chén, một tay cầm giá xới cơm, trong lòng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Kiếp trước, trên bàn ăn luôn vắng ngắt, cho dù anh xuống bếp nấu cơm, mọi người cũng là khách khí lấy lễ đối đãi, có khi nào Triệu Tiểu Chiêu có nụ cười sáng lạn như vậy, hỏi anh ăn chén lớn hay chén nhỏ?
"Chén lớn." Ngô Du cười trả lời, sau đó chỉ nghe dduwojcgiongj nói trong trẻo của Triệu Tiểu Chiêu: "Được!"
Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu cầm lấy hai chén cơm, một chén để ở trước mặt của anh, còn săn sóc lấy đũa sạch cho anh, một chén để ở trước mặt mình, lại gắp không ít đồ ăn bỏ vào trong chén anh, lúc này mới bắt đầu ngọt ngào mà ăn cơm.
Anh rõ ràng cảm giác được quan hệ của mình và Triệu Tiểu Chiêu tốt hơn ngày hôm nay, đó là ngày đêm khác nhau, chỉ hy vọng từ nay về sau vẫn như vậy mới tốt.
Bởi vì Ngô Du làm được đồ ăn rất ngon, Triệu Tiểu Chiêu ăn vô cùng tận hứng, vì nể tình bữa tối của Ngô lão đại, Triệu Tiểu Chiêu chủ động nhận nhiệm vụ rửa chén.
Chờ dọn xong, Ngô Du đề nghị đi bên ngoài đi dạo một vòng để xuống cơm.
Nhưng Triệu Tiểu Chiêu nghĩ thầm, nhà trọ cách trường học không xa, nếu gặp được bạn học đang chơi bóng rỗ thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, tuy rằng bọn họ là hộ mới tới, nhưng mà cũng có mấy người trí nhớ đặc biệt tốt, nhận ra cô thì sao? Nói cho cùng cô chỉ là người chưa thành niên mới học sơ tam, chính là học đại học nói yêu thương còn phải bị ba mẹ giảng đạo, chớ nói chi bản thân còn là một người chưa thành niên.
Triệu Tiểu Chiêu lắc đầu, vẫn nên ở trong phòng xem TV thì hơn.
Ngô Du cũng dựa vào Triệu Tiểu Chiêu, cùng xem TV với cô, nhìn thời gian đã trễ, mới lưu luyến không rời mà đi về.
Triệu Tiểu Chiêu trở lại phòng, nhìn sách một lát, cũng ngủ.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, cũng lâu ngày không gặp lại là thứ hai, Triệu Tiểu Chiêu cầm ít quà tặng cho bạn học cùng lớp, mà quà của Vệ Giai, thì để tối cô ấy đến nhà cô lấy.
Rất nhanh, chương trình học của một ngày cũng chấm dứt, Triệu Tiểu Chiêu liền cùng Vệ Giai đi về nhà trọ, ngày hôm qua cô đã nói cho Phạm Tình Tình, Phùng Tinh Tinh, Lý Nghiên đến nhà cô lấy chiến lợi phẩm từ Hồng Kông, cô và Vệ Giai vừa đi đến trước cửa, cũng đã thấy Phạm Tình Tình và Phùng Tinh Tinh hai người dựa vào vách tường một người cầm lấy một quyển sách giáo khoa như cục gạch nhíu mày nghiên cứu, một người thì cầm lấy một quyển kịch nghiêm túc nhìn.
Phạm Tình Tình là người lớn tuổi nhất trong mấy người, năm nay đã học đại nhất. Cô đang học đại học khoa phụ sản ở Phục Sáng, chuyên ngành này rất bận rộn, nhưng mà thời gian sắp xếp được, cô ấy có thể tìm kiếm một ít thời gian trống để làm chút chuyện mình muốn.
Phùng Tinh Tinh thì đã sớm trúng tuyển trường cấp 3, cho nên so với mấy bạn học sơ tam thì nhẹ nhõm rất nhiều, ai cũng có năng khiếu của người đó.
Vệ Giai và Triệu Tiểu Chiêu ở thành phố học trung học, mà Lý Nghiên thì học trung học sơ đẳng ở nước ngoài. Mặc dù tuổi mấy người khác nhau, ngay cả trường học cũng khác nhau, nhưng vì có quan hệ với Triệu Tiểu Chiêu, mấy người cùng đi, quan hệ cũng vô cùng thân mật.
Triệu Tiểu Chiêu dẫn mấy người vào nhà, lấy dưa hấu ướp lạnh được Ngô Du nhét vào trong tủ lạnh, cắt thành mấy miếng lấy ra chiêu đãi mọi người.
Vệ Giai cầm lấy một miếng, không khách khí cắn một cái, nói: "Tiểu Chiêu, dưa hấu nhà cậu là món ngon nhất mà tớ ăn đó, năm đó mẹ của tớ không cho tớ ăn, cậu không biết đâu, buổi tối tớ nằm mơ còn ảo não đó!"
Phùng Tinh Tinh và Phạm Tình Tình cầm một miếng, thoải mái ngồi trên sofa chiếm một phần riêng của mình, rất có phong cách ngự tỷ mà gác hai chân trên bàn trà của Triệu Tiểu Chiêu, vừa thoải mái được hưởng thụ điều hoa trong phòng khách, vừa cắn dưa hấu ngọt ngào nhiều nước.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu, hai người chị này từ trước đến nay vẫn không câu nệ tiểu tiết, cô đã thành thói quen.
"Mấy chị, ăn xong dưa hấu, cứ lấy đồ của mình, nếu không phải đồ của mình thì đừng cầm nhé, tớ cũng không chịu trách nhiệm." Triệu Tiểu Chiêu vừa dứt lời, ba người lập tức lấy tốc độ ánh sáng chạy đi, cùng cướp đoạt đồ trong rương.
"Đây là của tớ, Vệ Giai, buông ma trảo của cậu ra..."
"Đại minh tinh, đồ trang điểm của cậu nhiều như vậy, không thiếu một bộ này đi, xin nhờ, để lại cho tớ một chút."
"Bác sĩ, tương lai cậu chỉ khám bệnh cho bệnh nhân, làm bác sĩ mặc áo khoác trắng, mấy bộ quần áo tươi đẹp này không hợp với cậu đi, cho nên cậu đừng đoạt a..."
Triệu Tiểu Chiêu nhìn ba người bạn khuê mật ở bên ngoài là nữ thần, ở nhà thì là nữ thần kinh, cười cười, bản thân mở ti vi, cắn một miếng dưa hấu, thư giản tất cả mệt mỏi trong ngày học hôm nay.,
"Reng------reng —— "
Chuông cửa vang lên, Triệu Tiểu Chiêu nghĩ thầm, có lẽ là Lý Nghiên ở xa nhất đã đến, cô đứng dậy mở cửa, không nghĩ là Ngô Du đang mặc đồ ở nhà, trên tay còn cầm bọc rau xanh.
"Sao anh lại tới đây?" Triệu Tiểu Chiêu có chút ngoài ý muốn.
Ngô Du nâng tay, cười nói: "Nấu cơm tối cho em."
Trong phòng ba người điên nghe được giọng nói của con trai, giống như con chuột ngửi được mùi kẹo, một ổ mà chen lấn tới cửa nói: "Ôi!!!, ai đến vậy?"
Triệu Tiểu Chiêu bị mọi người chen lấn hỏi tới tấp, dù da mặt có dày như trát tường thì cũng đỏ lên: "Một người bạn mà thôi, vào thôi!"
"Một người bạn? Là bạn nam à? Có lẽ là bạn trai?" Vệ Giai rất bát quái mà ồn ào.
Không chờ Triệu Tiểu Chiêu nói chuyện, Ngô Du đã mở miệng trước: "Tự giới thiệu một chút, tớ họ Ngô, tên một chữ Du, là bạn trai của cô bé xinh đẹp này."
"A ~" mọi người lộ ra ánh mắt ngoài ý muốn, một tin tức kinh người nha!
Ngô Du trong ánh mắt khó tin của mỗi người, bình tĩnh giơ nguyên liệu nấu ăn trong tay lên: "Vừa vặn, hôm nay tớ mua rất nhiều nguyên liệu, chỉ có một mình Tiểu Chiêu nhà tớ cũng ăn không hết." Đang nói chuyện, Ngô Du tự nhiên thay giày bước vào, quen thuộc mà đi vào phòng bếp.
Một đám người nhìn động tác quen thuộc tự nhiên của Ngô Du, lại nghe giọng nói của anh như chủ nhà, ánh mắt nhìn Triệu Tiểu Chiêu như cười như không, mọi người kéo Triệu Tiểu Chiêu vào phòng cô, ép hỏi: "Khai mau, vụng trộm kết giao bạn trai, dĩ nhiên không nói cho chị em biết, lá gan lớn ha."
Một đám người gãy ngứa Triệu Tiểu Chiêu, làm cho Triệu Tiểu Chiêu cười đến không còn khí lực: "Tốt rồi, tốt rồi, tớ biết sai rồi, tớ nói rõ đầu đuôi cho mấy cậu nghe, sẽ thành thật mà!"