Đi trên đường thấy người khác có đôi có cặp, trái lại chính mình cô đơn lẻ bóng, khó tránh khỏi có chút mất mát. Hôm nay bản thân vô tình ra khỏi nhà, nhưng thịnh tình không thể chối từ, tôi còn là vội vàng đến nơi hẹn.
Đến thời điểm tôi tới, tôi đã là người đến muộn
“Thật có lỗi. Công ty có việc nên đến chậm”
Ngay sau khi nói xong, ngay cả chính mình đều cảm thấy nói như vậy rất có lệ. Mà đối phương thản nhiên nói không sao, sau đó lại vùi đầu xuống đồ ăn trước mắt. Lần đầu tiên tôi phát hiện mị lực của mình cũng không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đối phương tựa hồ sau khi ăn no mới nhớ tới đối diện em còn có người ngồi. Em ngoắc tay với tôi, ý bảo tôi tới gần một chút.
“Anh là lần thứ mấy?” tư thế sáp gần nhau như thế này xem ra có chút ái muội.
Tôi khó hiểu nhìn, em lại hỏi: “Tôi nói là đi xem mặt như thế này, anh là lần thứ mấy?” em lập tức bổ sung thêm một câu.
“Nói thật đây là lần đầu tiên của tôi”
“A ~” sau khi nói xong em tựa hồ có chút mất mát
“Còn cô?” tôi hỏi.
“Lần thứ tám! Aiz~~~”
Tôi phát hiện ánh mắt của em nhìn tôi là trong suốt, khác xa với những cô gái bình thường mà tôi đã gặp, điều này làm cho tôi cảm thấy mình có chút thất bại.
Lúc này chủ quán mới lại đây, hỏi hai chúng tôi có muốn dùng món điểm tâm ngọt hay không. Sau khi hỏi xong, tôi thấy ánh mắt người đối diện hiện lên quang mang kì dị : “Có ưu đãi gì không?”
“Nếu tính là phần ăn của tình nhân thì được ưu đãi giảm nửa giá”
Em nghe xong lập tức không nói hai lời, liền đồng ý, chờ sau khi cô nàng chọn xong, mới chậm chạp phản ứng hỏi tôi : “Anh có thích ăn đồ ngọt không? Dù sao hôm nay cũng được ưu đãi”
Sau đó lại nở nụ cười khờ ngốc với tôi, thật sự là một cô gái đáng yêu, em tựa hồ đã quên mất mục đích hôm nay đến đây.
Nghĩ vậy tôi sâu kín thở dài một hơi, ở trong mắt của em, tôi giống như không bằng đồ ăn vậy. Trong lòng có một cảm giác không nói nên lời. Bất qúa tin tưởng đêm nay có em làm bạn, khẳng định sẽ là lễ tình nhân khoái trá nhất từ trước đến nay.
*****************Ngày 15 tháng 3
Một tháng sau em trở thành bạn gái của tôi. Tôi phát hiện cùng em ở chung một chỗ rất dễ chịu mà lại vui vẻ. Ở trong mắt tôi, em là người nổi tiếng là mắt cận thị, IQ thấp, bất quá những điểm đó càng làm cho tôi thêm thích em.
Hôm kia ở trên đường, từ cửa kính đôi đẩy đi ra, tôi khẩn cấp nhìn xung quanh. Em đi đến sau lưng của tôi, hô to tên của tôi, tôi mạnh mẽ quay đầu lại, nhưng em vẫn giả vờ làm như không có nhìn thấy tôi, vẫn là hô to, còn giả bộ rất sợ hãi, bộ dáng rất vội vàng, tôi vui vẻ cười ôm lấy em nói : “Ai nha, thật là không ngoan!”
Em rất thích làm trò này, bất quá tôi rất thích cùng em diễn, tôi nghĩ là do em hiểu tôi, nghĩ vậy trong lòng vẫn là cảm thấy thật ngọt ngào.
************************Ngày 14 tháng 2
Cách đây một năm, cùng cảnh tượng. Bất quá thân phận của em đã khác. Cuối năm trước em đã trở thành phu nhân của tôi. Đó cũng là do tôi thật vất vả “lừa gạt” mới đạt được, chứ nếu như bằng năng lực nhận biết của em, không biết còn phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa đây, nói không chừng 8 năm kháng chiến đều đã xong, em còn không quên ném cho tôi một câu : “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng”.
Cuộc sống sau hôn nhân rất hạnh phúc, đúng với trong tưởng tượng của tôi. Mỗi buổi sáng tỉnh dậy thấy chính mình trong ngực đang ôm nột người, chỉ cần một cái chớp mắt cũng cảm thấy trái tim tràn đầy hạnh phúc. Xem ra sớm kết hôn là chính xác.
Bất quá bà xã của tôi tựa hồ không cảm nhận giống tôi. Tôi là ông xã nhưng luôn bị cho sang một bên.
Mấy ngày hôm trước em tâm huyết dâng trào muốn nấu cơm cho tôi ăn. Nhưng bởi vì tay nghề của em thật sự không được tốt, làm được cũng có mùi vị không dính dáng đến món ăn. Nhìn bộ dạng xấu hổ của em, tôi còn cảm thấy cảm động, một bên vùi đầu khổ sở ăn, một bên an ủi em nói : “Bà xã, không sao đâu, anh ăn no là được rồi, anh không cần ăn quá ngon”
*******************Ngày 1 tháng 10
Thời gian gần đây mẹ tôi thúc giục tôi hỏi khi nào thì có thể ôm cháu nội. Sinh đứa nhỏ là chuyện không nên cấp bách, tôi chỉ ứng phó nói qua loa cho qua chuyện. Không nghĩ tới hôm nay khi đến ăn cơm, mẹ tôi lại hỏi đến, việc này tôi vẫn chưa cùng bà xã của mình đề cập qua, sợ sẽ tạo thêm áp lực cho em.
Thấy bà xã sau khi nghe được mẹ tôi hỏi, ngây ngẩn cả người, tôi vội vã nghĩ đi lên giải vây, nhưng thấy em hiểu lầm ý mẹ tôi mà dễ dàng trả lời cho qua được, tôi quả thật nhẹ nhàng thở ra, có khi cảm thấy cá tính mơ hồ của em nhiều lúc không phải là không tốt.
*****************Ngày 12 tháng 12
Chúng tôi rất thích cùng nhau xem băng hình, nhưng thời điểm mỗi khi hết muốn đổi lại là rất thống khổ. Đặc biệt là mùa đông, vì không muốn ra khỏi ổ chăn ấm, Vì thế thời điểm mỗi lần hình ảnh dừng lại, khi tôi quay đầu đều đã phát hiện ra em đã nghiêng đầu giả bộ ngủ, còn phát ra tiếng gáy. Tôi chỉ có thể nhận việc, chính mình xuống giường đổi. Lúc hình ảnh lại chạy, em lập tức tỉnh lại, giả dạng bộ dáng mắt vẫn còn buồn ngủ đột nhiên bị tỉnh : “Làm sao vậy? Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Đã đổi băng sao? Em đến, em đến, tốt lắm” tôi cười nói em thật xấu.
Cách mấy ngày, lại đến thời điểm đổi băng, tôi lập tức nghiêng đầu mà ngủ, sau tự nhiên như thói quen đến giờ đó là ngủ, mỗi lần đều chỉ nghe thấy em không cam lòng than thở “Tiểu nhân, thế nhưng lại học người ta!”
*************************Nhật kí lão công (2)
Ngày 25 tháng 12
Lễ Noel
Tôi cùng bà xã đi dạo phố, sau lại phát hiện chọn ngày này để đi ra ngoài mua sắm quả thực là tai nạn.
Bên trong các cửa hàng người tấp nập, xoay người đều gian nan
Trước khi ra khỏi cửa, em càng muốn mặc đồ đôi, hiện tại đúng là rất tốt, ở trong đám người rộn ràng nhốn nháo này không bị lạc nhau.
“Thích một chút nhưng hậu quả là thống khổ thật lâu, dường như không đáng”
“Ai nha, một miếng bánh ngọt thôi mà, dù sao em cũng đã lấy chồng rồi”
“Lấy chồng là có thể không cần hình tượng sao? Vạn nhất về sau tái giá thì sao?”
“Em đơn giản chỉ ăn một chút thôi mà, hoàn toàn chặn đứt ý niệm trong đầu không tốt sao?”
“Đnà ông đều là không đáng tin cậy, em không thể tin tưởng anh hôm nay hứa hẹn. Vẫn là không ăn”
Qua nửa giờ, em lại vội hỏi “ Có thể ăn bánh ngọt không?”
“Có thể a! Anh vẫn nói là có thể”
“Nhưng sẽ béo”
“Nhanh đi thôi!”
Sau khi mua bánh ngọt, trên đường trở về nhà em lại quá mót, bỏ miếng bánh ngọt xuống chạy tới toilet. (=”=)
Chờ khi trở về, tôi đang đứng ở cửa hút thuốc, em hỏi “Bánh ngọt đâu?”
“Không biết a!~”
“Em trước khi đi toilet đặt ở bên cạnh anh cơ mà”
“Không biết a~! Em chưa đưa cho anh a~!”
“Anh trừ bỏ hút thuốc ra, anh có biết cái gì nữa không?”
Em bắt đầu nổi bão : “Đi vào tìm!”
“Không phải chỉ là miếng bánh ngọt thôi sao, lại đi mua là có ngay!”
Tiếp theo em nước mắt bay tứ tung, cúi đầu buồn bã đứng đợi xe taxi, đem một đống lớn đồ vật đưa cho tôi cầm đuổi theo phía sau
Phụ nữ thực sự là kỳ quái, có thể tức giận vì một việc rất nhỏ nhặt.
Một đường không nói chuyện.
Về nhà cũng không nói.
Tôi thực chán nản đi vào phòng hỏi : “Làm hòa được không?”
Không để ý tới.
“Em là đại nhân, chúng ta nên nói chuyện”
Vừa thông suốt liền đàm đạo dài.
Không để ý tới
“Vậy em nói, rốt cuộc phải làm sao mới cho qua chuyện này? Em nói phương pháp đi” tôi hỏi.
“Anh cai thuốc” em trả lời ba chữ.
“Em…em…em! em…em…em!” Tôi bắt đầu nghẹn đỏ mặt, quýnh lên nói chuyện liền lắp bắp.
“Em…em…em! Em đây là cố ý tìm anh cãi nhau sao? Anh quăng một miếng bánh ngọt, em lại bắt anh cai thuốc!”
Không để ý tới.
“Anh cho dù lần này cai thuốc, sẽ bị mất ngủ triền miên.Vì sao mỗi lần nhượng bộ đều là anh? Em về nhà liền ngồi trước máy tính chơi trò chơi, không làm việc nhà, anh đã yêu cầu quá em điều gì chưa?…”
Em vẫn không để ý tới.
Tôi tức giận một phen não bị điện giật: “Em nói chuyện!”
Không để ý tới.
Tôi nổi giận đùng đùng chạy tới thư phòng
Cách một giờ, em đang ở trên mạng cùng bạn nói chuyện phiếm thật khoái trá.
Tôi chạy vọt vào, đá một câu: “Được rồi! Anh đồng ý ly hôn”
Em liếc mắt nhìn tôi, nở nụ cười đáp một câu: “Muốn ly hôn? Không có cửa đâu. Như vậy sẽ kéo dài tới khi anh không có năng lực mới thôi”
Vốn tức sùi bọp mép, trong nháy mắt liền mềm xuống, nở nụ cười: “Em thật đáng ghét, lần sau không được hồ nháo nữa”
Chờ tôi ra khỏi cửa, em đá cho một câu: “Em muốn nháo liền nháo, anh không xen vào được”
*********************Ngày 4 tháng 4
Nhìn ngày liền cảm thấy là một ngày không tốt đẹp gì.
Bà xã vô duyên vô cớ bắt đầu làm mình làm mẩy với tôi.
Cả ngày càng xa cách, hôm nay tôi rốt cục chịu không nổi, hỏi em rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Em nhìn tôi liếc mắt một cái, lỗ mãng nói một câu: “Chính anh đã hiểu rõ” liền ra cửa phòng.
Mấy ngày nay ở công ty đã có một người phụ nữ khiến cho tôi đều muốn nổi điên, về nhà còn đối mặt với bà xã mặt lạnh. Tức chết tôi mà, đã nói cho người phụ nữ kia nhiều lần là tôi đã kết hôn, không ngờ cô ta vẫn là không quan tâm, lập lời thề muốn đem tôi cướp được từ trên tay bà xã, còn tự tiện truyền bá lời đồn nói tôi cùng bà xã của mình cưới nhau không có tình yêu. Căn bản là người điên, mặc kệ cô ta. Thật là buồn bực
**********************Ngày 1 tháng 6
Ngày quốc tế thiếu nhi
Đối với chúng tôi, những người chưa có con nhỏ mà nói căn bản là một ngày dư thừa. Không nghĩ tới bà xã cố tình lôi kéo tôi đi chơi trò chơi ở công viên. Quên đi, xem như bà xã không còn làm mình làm mẩy với tôi nữa, tôi đáp ứng ngay.
Sau một ngày mệt mỏi, trước kia tôi không phát hiện ra bà xã của mình tinh lực lại tốt đến như vậy, ép buộc một ngày còn không mệt, lòng bàn tay còn không an phận ở trong lòng tôi vuốt ve
“Đừng náo loạn” tôi đã muốn mệt đứt hơi, không ngờ bà xã có vẻ còn không buông tha cho tôi.
“Ông xã, em có chuyện muốn nói với anh”
“Ừm” mí mắt bắt đầu nặng trĩu
“Kỳ thực, em đã sớm nghĩ nói cho anh”
“Ừm…” tôi đã đi vào nửa giấc mộng
“Em mang thai”
“…”
Đợi chút, tôi nửa mộng nửa tỉnh, trong lúc đó giống như nghe được hai chữ “Mang thai”
Nhất thời buồn ngủ bay đi mất, tôi vội vàng kéo bà xã hỏi: “Em mang thai?”
Em thẹn thùng gật gật đầu.
Tôi như là tiêu hóa nửa ngày mới có phản ứng: “Anh đã được làm ba!” tôi ôm lấy bà xã hoa chân múa tay vui sướng.
Ha ha~~~ tôi nghĩ hôm nay là ngày tôi hạnh phúc nhất.
***********************Ngày 6 tháng 7
Sau khi bà xã mang thai, cả nhà mọi người hưng phấn. Mẹ tôi thiếu chút nữa khóc rống lên, hiện tại bà xã của tôi trong nhà là Thái hoàng thái hậu, cả nhà liền tới chúc mừng em.
Buổi tối thấy bà xã cầm quyển đặt tên cho con đi lên trên giường.
“Làm gì vậy?” tôi ôm bà xã ngồi ở trên giường.
“Anh thích con trai hay con gái?”
“Không sao cả, anh cảm thấy đều giống nhau. Em lấy sách đặt tên cho con làm gì vậy?”
“Chẳng lẽ để mặc kệ sao, nhàm chán, chẳng lẽ lại đặt tên tùy tiện”
Nghĩ rằng bà xã nhà mình hiếu học cũng không phải là chuyện xấu, liền để tùy ý bà xã.
Không bao lâu em giận dữ nói : “Vì sao đặt tên lại khó như vậy a~?”
“Còn sớm, em cứ từ từ mà tìm tên, không nên vội”
“Ồ, em nghĩ đến cái tên rất hay”
Chẳng lẽ bác sĩ không dặn qua em đừng quá kích động hay sao?
Bà xã quay đầu, nhìn tôi chờ mong : “Gọi Liên Luyến Khải, anh thấy sao?”
“…”
“Anh thấy sao ? Em cảm thấy không tệ”
Liên tục xem? Vẫn là miễn đi, thấy em một bộ dáng không thuận theo, không buông tha, nhanh chóng cúi đầu, rốt cục thành công ngăn chặn cái miệng đang muốn lải nhải.
Nhật kí lão công (3)
Ngày 20 tháng 11
Có phải hay không phụ nữ khi có thai tính tình đều kì quái? Người khác tôi không dám nói, vị này nhà tôi khẳng định là như thế.
Buổi tối bà xã lại cáu kỉnh, trách tôi làm cho em hiện tại trở nên xấu như vậy, cả người giống như quả dưa hấu. Khi ngủ tôi xoay người muốn ôm lấy em, kết quả là em một phen đẩy tôi ra nói : “Em bây giờ bộ dạng rất xấu, muốn dáng người không có dáng người, muốn diện mạo không diện mạo, anh không phải sớm chán ghét em rồi sao!”
Aiz~~~ Không có biện pháp, phụ nữ có thai là vĩ đại nhất, tôi cho dù có tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Thật vất vả dỗ nửa ngày mới hơi im lặng một chút, tiếp theo bà xã nằm ở trong chăn thảo luận : “Em ước cả đời muốn làm đàn ông, cho anh làm phụ nữ tới hầu hạ em!”
Tôi kéo chăn xuống đỡ lấy mông em, bất đắc dĩ nói : “Hầu hạ cả đời, là em nói như thế này sao”
***************Ngày 18 tháng 2
Thai nhi trong bụng dần dần lớn lên, có khi tôi đặt tay lên bụng đều có thể cảm nhận được cái đạp cùng nhịp tim đập. Đó là một loại thể nghiệm mới mẻ, nó đại biểu một sinh mệnh mới đang tồn tại.
Nửa đêm : “Ông xã!”
“Làm sao vậy?” đột nhiên gọi nhu tình như thế, tôi lập tức cảnh giác cao.
“Em, em giống như vỡ nước ối!” em bối rối thúc giục tôi.
Tôi vội lại gần, sắc mặt trắng xanh, vội vã ôm lấy bà xã đi bệnh viện. Rạng sáng trên đường ít xe cộ đi lại, tôi kiềm chế lo âu, tâm tình khẩn trương, chuyên chú điều khiển xe với tốc độ trăm cây một giờ, một đường hướng tới bệnh viện.
“Ông xã, em sợ…” nhưng mà chỉ cần em mở miệng nói một câu, cũng thu hút được sự chuyên chú của tôi.
“Không sao đâu em, cũng sắp đến bệnh viện rồi” tôi đưa một tay ra cầm bàn tay mềm lạnh lẽo của em, không chỉ là an ủi em, cũng là an ủi chính mình : “Đừng sợ, cục cưng của chúng ta nhất định rất dũng cảm!”
Ở thời điểm nguy cấp, đàn ông luôn phải đảm nhận trách nhiệm trấn an, nhưng không thể không dám nói là tôi cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương cùng bối rối.
“Thế nào? Sinh chưa, sinh chưa?” ba mẹ lúc này cũng chạy tới bệnh viện.
Thật vất vả đợi được người quen, tôi khẩn cấp thổ lộ sự khẩn cấp cùng sầu lo trong lòng.
“Vẫn chưa, sinh đứa nhỏ muốn bao lâu? A Sanh đã đi vào được 2 tiếng, vì sao đến bây giờ vẫn còn chưa sinh?”
Trước kia ít nhất còn ở cạnh bên người em, không ngờ hiện tại một cánh cửa của phòng hộ sinh đã đem chúng tôi ngăn cách ở hai nơi. Tôi không gặp được, nhìn không tới, nghe không được, chỉ có thể trong lòng hoảng loạn, khó chịu, si ngốc chờ. Cái loại cảm giác này quả thực là như bị tra tấn vậy.
Thời gian ngay tại đứng lên ngồi xuống không yên, dày vò đến tận khi trời sáng, mọi người đã đến đông đủ mà cục cưng còn chưa có sinh ra.
Thật vất vả, quá trình sinh phải mất 11 giờ, rốt cục mới sinh hạ được cục cưng.
Khi y tá ôm cục cưng được bọc trong chăn mềm đưa tới trước mặt tôi, tôi kích động hốc mắt đã phiếm hồng, cả người bất động.
“Trì tiên sinh, chúc mừng ngài! Mẫu tử bình an” nữ y tá cười hì hì nói.
Tôi nhìn cục cưng liếc mắt một cái, bên tai nghe thấy âm thanh của bạn bè ca ngợi baby đáng yêu, trái tim lại đã bay đến phòng sinh lý, nghĩ tới người vất vả suốt một đêm qua.
Nhìn thấy bà xã được người ta đẩy ra ngoài, không nói hai lời liền chạy lại, thấy em tóc tán loạn, cả người mệt mỏi, trên mặt không có huyết sắc, ngay cả cánh môi ngày thường hồng nhuận cũng trắng bệch đến dọa người, hơi thở suy yếu mong manh. Tôi cảm thấy trái tim giống như nham thạch nóng chảy bùng cháy đau đớn, hốc mũi nhưng lại thấy cay cay.
“Em có khỏe không?” tôi một tay cầm tay em, một tay vén sợi tóc của em ra đằng sau.
Em hất cằm hỏi : “Anh đã nhìn cục cưng của chúng ta chưa? Anh xem bộ dáng nó có vẻ giống ai?”
Vấn đề của em làm cho lòng tôi đổ mồ hôi lạnh : “Ách…Anh chỉ một lòng nghĩ đến em, không có nhìn kỹ!”
Em nhìn tôi, bộ dáng vừa bực mình vừa buồn cười.
**************Ngày 19 tháng 3
Con tròn một tháng, gọi là Tử Kiến, mọi người trong nhà chúc mừng, hoan nghênh một sinh mệnh mới đã đến.
Hiện tại tôi ngoài là chồng, lại vinh hạnh thăng cấp làm ba ba. Tôi phải dốc hết sức mình làm cho thật tốt, vì bà xã của tôi cùng con mà cố gắng
Lúc này tôi còn nghĩ nói một tiếng: Bà xã, em đã vất vả rồi
Ngày 26 tháng 7
Con rất khỏe mạnh, mấy tháng liền lớn nhanh như thổi. Mỗi ngày quan sát con biến hóa, là một ngày tôi chờ mong một chuyện.
Buổi tối thấy ở trên tivi chiếu trận thi đấu thể dục, Trung Quốc bị thua. Bà xã lập lời thề son sắt nói “Tương lai, em muốn con của chúng ta theo môn thể dục, làm vẻ vang cho đất nước!”
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn em một cái nói : “Vậy, để cho con luyện cử tạ đi, nhìn mẹ nó như vậy, con chắc có thể làm được đi!”
************Nhật kí lão công (4)
Ngày 17 tháng 9
Gặp lại người bạn đã lâu không gặp, thấy vẻ mặt tiều tụy của cậu ta, tôi rất khó tin tưởng người ngồi trước mắt tôi đây trước kia là một người cực kỳ hăng hái.
Khi cậu ta mở miệng nói mình vừa ly hôn, tôi rất kinh ngạc, trong mắt người khác vợ chồng cậu ta là hình mẫu lý tưởng, vì sao lại đi đến bước này?
Cậu ta thập phần mất mát, không ngừng kể ra mọi chuyện của mình cùng vợ trước, giống như một giấc mộng, kể xong rồi có thể tỉnh táo lại, cái gì cũng không từng phát sinh qua. Không ngờ tâm lý của con người lại đều rõ ràng như thế, nên chấm dứt chung quy cũng phải chấm dứt, đau khổ truy tìm không phải là tự mình đang tìm phiền não hay sao.
“Cậu đã từng nói với bà xã của cậu câu “Anh yêu em” chưa?”
Cậu ta uống một hớp rượu hỏi tôi.
Tôi cười nói : “Có một số việc không cần nói ra lời, chỉ cần hiểu lẫn nhau là được”
“Nếu đối phương không cảm nhận được thì sao” nhìn tôi sửng sốt, cậu ta lắc đầu nói : “Xem ra cậu cùng tôi phạm sai lầm giống nhau…”
“Nếu một người đàn ông trong lòng không có đối phương, lại nói nhiều lần anh yêu em, cũng là không có ý nghĩa gì. Chân chính yêu nên để ở trong lòng” tôi ý đồ phản bác.
Cậu ta nhìn tôi cười phì một tiếng : “Cậu thật sự là không hiểu phụ nữ, họ không nói không có nghĩa là họ không thích nghe câu “Anh yêu em”. Có khi lòng của phụ nữ rất đơn giản, chỉ một câu anh yêu em đều có thể thỏa mãn họ.”
Thấy tôi trầm mặc không nói gì, cậu ta lại tự nói tiếp : “Người anh em, nên quan tâm bà xã của cậu nhiều một chút, cần phải ngẫu nhiên săn sóc cùng quan tâm, đừng giống như tôi, khi đã trở thành người xa lạ mới hối hận…”
Nói xong còn không quên vỗ vỗ vai tôi.
Cậu ta một phen nói hoàn toàn làm cho tôi rung động, tôi vẫn theo tín ngưỡng chân lý của hôn nhân chính là ổn định. Không ngờ giờ phút này, nhưng lại không có biện pháp thuyết phục được bản thân tin vào tín ngưỡng đó.
Bà xã của tôi có phải cũng ghét cuộc sống vô cùng bình thannr này hay không ?
*****************Ngày 24 tháng 9
Tôi thử thay đổi hình thức cùng ở chung với bà xã. Có lẽ trước đây tôi rất xem nhẹ cô ấy, thế cho nên thấy động tác khác thường của tôi, làm cho em kinh ngạc không nhỏ.
Buổi sáng hôm kia, bà xã đang nghỉ ngơi, mà tôi phải đi làm. Em đưa tôi đến trước cửa thang máy, cửa thang máy mở, em xoay người chuẩn bị về nhà, nghe thấy tôi ở sau lưng gọi em. Xoay người vừa thấy tôi một chân chặn cửa thang máy, một chân ở ngoài, bướng bỉnh nói với em : “Bà xã bên trong không có người nha, kiss một cái!”
Em vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm tôi, tôi thở dài thật sâu đành phải kéo em đang cứng ngắc ở trước cửa thang máy lại gần mình, nhanh chóng đoạt lấy môi em. Một lát sau, cả hai đều thở hồng hộc, lo lắng nếu còn như vậy thì khẳng định sẽ bị muộn giờ làm, nen tôi mới lưu luyến không rời buông em ra. Nhìn thấy bà xã của tôi vẫn đang thất thần, cúi đầu hôn lên trán em nói : “Chờ anh trở lại” sau đó xoay người vào trong thang máy.
*********************Ngày 28 tháng 9
Bà xã bị cảm, tôi đi làm mà lo lắng không yên, trong lòng chỉ nghĩ em đã uống thuốc chưa, thân thể có chỗ nào khó chịu hay không, nghĩ đến đó lại không yên lòng, chuẩn bị gọi điện thoại.
Đang lúc cầm lấy di động, chợt nghe trong văn phòng náo nhiệt hẳn lên, hỏi mới biết được bạn trai của Vạn Ngọc vừa gửi một tin thật dài cho cô ấy, làm cho cô ấy cảm động, mà đồng sự chung quanh đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Lập tức tôi cầm lấy di động bắt đầu soạn tin. Đối với tôi loại tay đánh bàn phím này cũng không quen thuộc, đây quả thật là một công trình lớn, không ngờ tôi còn là vui vẻ chịu đựng. Chờ sau khi tin nhắn gửi đi thành công, tôi sheng lại nhìn di động si ngốc cười rộ lên. Từ khi nào tôi cũng biến thành một nam sinh, vì muốn bà xã cười mà đã nghĩ ra nhiều biện pháp như thế này?
*****************Ngày 29 tháng 9
Bà xã cảm mạo tăng thêm, không thể không đi bệnh viện. Không ngờ mấy ngày nay vừa vặn công ty mới nhập thêm case, việc túi bụi, tôi lo lắng không muốn để cho bà xã một mình đi đến bệnh viện, đành phải mỗi ngày trước khi đi làm đưa em tới bệnh viện.
Biết bà xã sợ lạnh, tôi cố ý tìm y tá hỗ trợ. Một chốc kia thấy bà xã cảm động, tôi cảm thấy làm cái gì cũng đều là đáng giá.
Sau lại phát hiện lão Lý thúc giục tôi mau quay lại công ty. Aiz~~~lão gia hỏa này, mỗi lần nhưng lại gửi loại tin nhắn ái muội này. Người khác không biết còn tưởng rằng tôi hẹn gặp gỡ tình nhân ở bên ngoài cũng nên. Xem ra trở về phải giáo huấn hắn một phen, thế nào cũng phải làm cho hắn sửa thói hư tật xấu này mới được.
**********************Ngày 5 tháng 10
Bà xã cảm mạo cuối cùng cũng khỏi, thừa dịp nghỉ trở về nhà mẹ đẻ. Khi ăn cơm tôi thiếu chút nữa cười ngã vào trên bàn cơm. Kỳ thực tôi vẫn rất là bội phục, nhà em đặt tên thật “cá tính”. Lần đầu tiên biết tên của bà xã, tôi nhưng là nắm chặt đùi mới không cười ra thành tiếng. Rốt cục mới hiểu được vì sao bà xã có tính cách này, có cha như vậy, tất có con gái như thế này a~!
Sau khi ăn cơm xong, ở công viên tản bộ, bà xã la hét muốn sao trên trời, quái, người vẫn luôn cho rằng : “Tay không với được lên các vì sao ở trên trời, không bằng lấy điểm là mặt tiền” thế nhưng cũng có ý nghĩ như vậy. Gần đây bà xã càng ngày càng làm nũng, bất quá tôi rất thích.
***********
Nhật kí lão công (5)
Ngày 10 tháng 11
Một màn trước mắt làm mắt tôi đau đớn, tay không tự giác nắm chặt lại
“Không có gì, chúng ta đi thôi, khách còn đang chờ”
Trong bữa tiệc buổi tối, tôi uống hơn mấy chén.
“Đừng uống nữa” Vạn Ngọc ở một bên càng ngày càng nghĩ ngăn trở tôi, tôi cười cười nói : “Không sao, tôi không có say”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi vẻ mặt không tin.
Đúng vậy, tôi say, say rối tinh rối mù.
Nhưng là vì sao tôi say, một màn đó vẫn là không ngừng xoay quanh ở trong đầu tôi.
Bọn họ cùng đứng một chỗ nói nói cười cười. Sau đó hắn kéo tay em, kể ra thâm tình gì đó.
Không cần! Tôi vội vã muốn mở miệng nói chuyện, không ngờ đầu đau quá, giống như muốn nổ tung.
Hốt hoảng tôi nhìn thấy bà xã đứng trước mắt của tôi, tôi đi lên một phen ôm lấy em.
Xác định em còn ở trong lòng tôi, thật tốt!
Thấy em muốn giãy khỏi vòng ôm của tôi, tôi dùng hết sức lực ôm thật chặt lấy em.
Ngửi thấy được mùi hương độc đáo chỉ có riêng ở trên người em, tôi an tâm nhẹ thở ra. Trong lòng có thật nhiều điều muốn hỏi em, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể biến ảo thành một câu: “Không cần rời khỏi anh….không cần rời khỏi anh …”
Lần đầu tiên tôi phát hiện tôi cũng có lúc sợ hãi như thế, sợ hãi đối mặt với căn nhà không có em, như thế lạnh, rất lạnh, càng sợ hãi em sẽ biến mất ở trong cuộc sống của tôi
Bởi vì thời điểm này tôi mới hiểu được, nếu không có một gia đình, nếu trong nhà không có một người vợ để yêu, đàn ông cho dù có nhiều tiền ở bên ngoài ra mà bên cạnh không có người để yêu thương cũng như không có gì hết”
*************
Ngày 15 tháng 11
Sự kiện kia tôia chưa nói ra, em cũng không nhắc tới. Sự tình liền như vậy không giải quyết được gì, kỳ thực là rất không phù hợp với nguyên tắc làm việc của tôi, nhưng mọi chuyện đều không có tuyệt đối, một khi gặp gỡ chuyện của bà xã, tôi không có bất kỳ nguyên tắc gì.
Nửa đêm phát hiện bà xã thế nhưng nghe lén tôi nói chuyện điện thoại, tôi hờn giận nhíu mày, chẳng lẽ tôi làm cho em không tin tưởng tôi như vậy sao?
“…Hôn nhân không có tình yêu là không có đạo đức, em vẫn là sớm rời hắn đi!” xa xa nghe thấy tên nam nhân kia nói như vậy.
Hôn nhân không có tình yêu! Em nói vậy với hắn sao?
Tôi quay đầu nhìn về phía bà xã của mình chờ mong em phủ nhận, nhưng em lại lựa chọn trầm mặc. Cảm giác nháy mắt như bị kim đâm vào trái tim nhói đau, máu một giọt lại một giọt thẩm thấu rót vào tận xương tủy.
Bên tai vang lên lời nói trước đây của một người bạn: Bỏ qua một cái chớp mắt, cũng là bỏ qua cả đời!
Vì thế trước khi để tay nam nhân kia chạm vào bà xã, tôi một phen tiến lên chắn ngang, đem bà xã ôm vào trong ngực, hướng nam nhân kia tuyên cáo quyền sở hữu của chính mình. Vô luận như thế nào, em hiện tại vẫn còn là bà xã của tôi.
Một đường không nói chuyện.
Về nhà, nghe đến bà xã còn thân thiết kêu tên nam nhân kia, vẫn là lòng đố kị nháy mắt bùng nổ.
Buồn cười là bà xã nhưng trước lại hoài nghi tôi ngoại tình. Nỗi khổ tâm của tôi lại đổi lấy sự nghi kị của em. Vì thế chua xót nói: “Em không tin tưởng anh như vậy sao?”
Bà xã bối rối.
Đêm đó chúng tôi đàm đạo một phen thật dài, đem mọi hiểu lầm ra giải thích rõ ràng.
“Kỳ thực, Tử Đằng….”
Cánh tay căng thẳng: “Còn gọi thân thiết như vậy?” tôi rầu rĩ nói.
“Chẳng lẽ gọi hắn là Đỗ Tử Đằng? Rất không được tự nhiên, em không gọi được như vậy”
“Về sau đừng ở trước mặt anh nhắc tới người này”
Bà xã kinh ngạc nhìn tôi, đột nhiên vui vẻ cười nói: “Thì ra là anh ghen a~!”
Cánh tay bỗng dưng vươn ra kéo em vào trong lòng, cúi đầu trừng phạt, dường như là há mồm cắn lấy môi của em, đem tiếng cười của em nuốt hết. Em thiếu chút nữa bị tôi biến thành đau sốc hông, khả năng tôi càng như vậy đùa, em càng thêm chịu không được, nhịn không được huých khủy tay vào ngực tôi, đem mặt cách xa một chút.
Đầu chạm vào đầu em, tôi từ từ nói: “Bà xã, anh yêu em!”
Lập tức bà xã cười, hôn lại tôi.
******************************“Biết vì sao nhẫn kết hôn chỉ mang ở ngón áp út không?”
“Nói cho em nghe thử một chút”
“Thế này, em thử đem hai ngón tay ở giữa cụp xuống phía dưới, ba ngón còn lại dựng lên, bây giờ thử phân biệt cùng một chỗ”
“Sau đó?”
“Thử xem ngón cái, ngón trỏ, có tách khỏi ngón út không”
“Tách ra riêng biệt a”
“Lại thử xem ngón áp út có tách ra khỏi ngón út không?”
“Ha ha, không tách được”
“Em hiện tại đã biết rõ?”
Bà xã lắc đầu.
“Ngạn ngữ cổ Hy Lạp đã nói: Bên trong mười ngón tay, ngón áp út là khoảng cách gần tâm mạch nhất, dùng nhẫn đeo ở ngón tay áp út của người yêu là có thể giữ lại trái tim của anh ta (hoặc cô ấy)!!”
Nói xong, đan bàn tay vào tay bà xã, nhẫn kết hôn chạm vào nhau.
“Bà xã, em đã bắt được hạnh phúc?”
“Ừm!”
Thời gian đem tình yêu phân thành những đoạn ngắn, dùng nó khâu thành hạnh phúc.