Vũ Tuyết Trangchẳng hiểu đầu đuôi ra sao, Trần Khả Nhưbị gì vậy?
Chị ấy thường không hay nói đùa, huống chi làchuyện khẩn cấp như này, may mà cô ấy chưa kịp làm gì.
Có điều, chị ấy và giám đốc Việtthế mà lạiđi ghi hình buổi phỏng vấn trực tiếp...!ui, ui, ui, quên đi, đợi mai đi làm rồi hỏi.
Ngay khi cuộc gọi giữa Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang kết thúc, cuộc gọi của Lê Hoàng Việt đến.
Nhạc chuông Canon ở trong cầu thang, giống như âm thanh thúc giục, như ám hiệu, trực tiếp phi thẳng vào trái tim của Trần Khả Như.Nhận hay không nhận? Sau khi nhận nó, cô nên dùng tâm tình gì để đối diện đây...!Đủ thứ chuyện đều là vấn đề.
"Alo."
"Em đang ở đâu?"
Lê Hoàng Việt khác với những người khác, anh ấy thích đi thẳng vào chủ đề, thay vì hỏi nhiều câu dư thừa.
"Em ở..." Trần Khả Như do dự, không thể nói là đang ở đài truyền hình, nếu không Lê Hoàng Việt sẽ nghi ngờ, "Em đến bệnh viện, còn có việc chưa xử lý ổn thỏa."
“Thật không?” Lục Tư Thành ngờ vực, “Vậysao em phải suy nghĩ lâu như vậy?”
"Trưởng khoađang gọi em, em cúp máy trước, nói chuyện sau."
Trần Khả Như vội vàng tránh né chủ đề này, Lê Hoàng Việt quá thông minh, bất cứ lời nào cô nói ra đều có thể để lộ dấu vết cho đối phương biết.
Vì sao?
Sao không trách anh ấy, không mắng anh ấy, không chất vấn, Trần Khả Như, mày bị sao vậy.Rõ là đáng giận, nãy cô vừa nói gì với Tống Quốc Minh?Trong tình yêu, mày không thể hèn mọn, vứt luôn cái tôi như thế.
Chẳng lẽ mày quên những gì đã nói trước khi yêu Lê Hoàng Việt?
Lúc này có được.
Thời điểm nên buông tay thì cần dứt khoát buông tay.
Cô nghĩ, cô cần bình tĩnh lại.
Lối vào đài truyền hình.
"Tổng giám đốc, bà chủ đi rồi sao?"
Lê Chí Cường thận trọng hỏi, đột nhiên lông mày nhướng lên, "Bà chủ á, không phải là chị ấy ngại chứ?"
Lục Tư Thành liếc nhìn trợ lý lảm nhảm, trầm giọng nói: "Lê Chí Cường, cậu bây giờ ngày càng được đằng chân lân đằng đầu, ai nhét thêm lá gan nữa cho cậu thế?"
"Anh Việt..." Lê Chí Cường mím môi, ánh mắt có chút tủi thân.
Lục Tư Thành nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng quen thuộc khi làm việc, "Trathông tin của công ty MTPđược gì rồi? Còn Tống Quốc Minh liên hệ với công ty MTP như thế nào?"
Lê Chí Cườngthu hồitâm tư đùa bỡt của mình, quay lại chuyện chính: "Người đại diện theo pháp luật của công ty MTP đăng ký ở Việt Nam tên là Lương Huy, nhưng không tìm được thông tin và hình ảnh về anh ta.
Hình như Tống Quốc Minh đã quen biếtLương Huy từ hồi ở nước.
Nếu họ đều đang nhắm đến miếng thịt béo Đà Nẵng, cùng hợp tác cũng phải”.
"Nói tiếp."
"Nhưng em nghĩ Lương Huy là người phụ trách trong nước.
Anh ta có một sếp lớn đứng phía sau.
Ông sếp lớn này có thể là một số đối tượng xấu xa có tiềm lực tài chính hùng mạnh, hoặc một tập đoàn tài chính lớn của nước ngoài.
Hơn nữa, dựa theo thủ đoạn mua bán và sáp nhập của họ, có thể thấy, bọn họ cực kỳ tham vọng.
Rất có thể thông qua công ty MTP, họ lên kế hoạch dẹp sạch hoàn toàn đối thủ cạnh tranh và nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường ”.
Lê Hoàng Việtnhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.Anh nhíu mày, giọng nói trầm xuống, nghiêm nghị nói: "Kiểm tra thì phải kiểm tra cẩn thận.
Hơn nữa, sếp lớn của bọn họ, bao gồm cả Lương Huy, tra thử trong cơ sở dữ liệu hộ tịch của Đà Nẵng xem.
Hơn nữa, hiện tại các tổ chức tội phạm tương đối lớn trong và ngoài nước đều lần lượt tiến vào, chuyện này không nhẹ hơn mấy.
Nói chung, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”.
"Vâng thưa tổng giám đốc".
Lê Chí Cường hoàn toàn hiểu rõ ý của Lê Hoàng Việt.
Sở dĩ Công ty MTPvô đạo đức, không kiêng nể gì như vậy là do họ dựa vào tổ chức mờ ám phía sau.
Chỉ cần có thể tóm được, tìm được gốc gác và kẹp chặt điểm yếu của bên kia, cuộc khủng hoảng hiện tại đối với Á Châu sẽ bớt áp lực hơn nhiều.
May mà, giám đốc và vợ hôm nay đã đánh trả một đòn đẹp mắt, đúng là tát mạnh vào mặt những kẻ thích chơi xấu.
“Thằng Tống Quốc Minh này quá mất dạy, chắc là nó sẽ khôngcòn động tới bà chủ nữa.Thật sự muốn tìm vài người cho thằng nay một trận, đúng là thứ cô hồn”.
Lê Chí Cường nghiến răng lẩm bẩm.
Lê Hoàng Việt đầy ẩn ý nói: "Trước tiên chúng ta hãy quan sát, ít nhất chúng ta cũng đã biết tình tình và quen thuộc cách làm của Tống Quốc Minh.
Đổi thành người khác cũng chẳn phả càng phiền hơn."
...!
Đêm đó, Trần Khả Như không về, cô ngủ trong ký túc xá của bệnh viện một đêm.Trừ những hôm phẫu thuật quá muộn, thỉnh thoảng cô mới ngủ lại ký túc xá.
Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, bốn giường tầngtrống trơn.
Khắp nơi có mùi thuốc khử trùng, nhưng lại làm cho lý trí tỉnh táo hơn.
Ngọn đèn trên bàn lờ mờ, làm nhòe bức tường trắng thành màu cam mờ ảo.
Vừa rồi Phan Lệ Thu gọi điện tới, cả cuộc điện thoại chỉ chửi là chửi.
Trước khi màng nhĩ bị thương, cô dứt khoát ngắt cuộc gọi, tắt máy.
Chắc lại là chuyện của Trần Khả Hân.
Theo máy quay giám sát của khách sạn, Trần Khả Hân đã tự nguyện vào phòng cùng đạo diễn...!Những gì xảy ra sau đó chỉ đơn giản là đổ lỗi.
Pháp luật vốn bảo vệ những nhóm yếu thế, cộng với việc đạo diễn Hứa được cấp cứu kịp thời nên sức khỏe của anh ta không nghiêm trọng.
Cuối cùng đã đạt được thỏa thuận và thương lượng riêng.
Sau khi Trần Khả Hân được thả, khóc lóc om sòm, hiển nhiên thêm mắm thêm muối nói xấu đủ điều về mình với Phan Lệ Thu.
Phan Lệ Thu không chạy thẳng đến bệnh viện làm ầm lên chủ yếu là kiêng dè Lê Hoàng Việt, không dám hành động tùy tiện.
Nhưng thứ duy nhất cô đang nghĩ bây giờ không phải chuyện này, mà là chuyện 160 tỷ của Trần Thế Phong.
Trong hai ngày tới, cô cuối cùng có nên kể chuyện này cho Lê Hoàng Việt không?
Giờ đây, khoảng cách giữa họ ngày càng xa, cô càng khó nói.
Trần Khả Như không quan tâm đến sự nghi ngờ của Lê Hoàng Việt.
Có lẽ người ấy chỉ nghĩ đơn giản là cô xấu hổ mà ngủ trong ký túc xá hai đêm liền, lúc ban ngày mới về thu dọn và giặt giũquần áo.
Bây giờ, mọi người đều biết rằng cô đang mất tự nhiên.
Thật đáng tiếc,Lê Hoàng Việt đang bận bịu, không để ý đến.
Họ không giống như những cặp vợ chồng keo sơn, lúc nào cũng phải ở bên nhau, chia lìa là sống không nổi.Vậy nên khi làm việc riêng, họ cũng có thể tập trung tinh thần cao độ và không bị xao nhãng.
Tuy nhiên, kể từ khi Lê Hoàng Việt thổ lộ tình yêu thực sự của mình trong talk show, tất cả mọi người đều tôn anh là vị thánh tình yêu.Ai cũng xúc động trước cuộc hôn nhân và tình cảm của họ.
Thậm chí có người còn nói rằng nếu có một ngày, cặp đôi trai tài gái sắcLê Hoàng ViệtvàTrần Khả Như ly hôn, cô ấy sẽ không còn tin vào tình yêu nữa.
Đối với những người bạn gái tin đồn của Lê Hoàng Việt, bao gồm cả vụ việc của Trần Khả Như, ai thèm quan tâm nữa?
Đối với đàn ông, lãng tử quay đầu đúng là quý hơn vàng, mọi người dễ dàng tha thứ.Lê Hoàng Việt đã khôi phục thành công hình ảnh của anh ta và tập đoàn.
Trần Khả Như vui từ tận đáy lòng, nhưng cũng lạnh nhạt thở dài.
Cùng một chuyện, tình hình của Trần Thế Phong thực sự tồi tệ, tin tức tiêu cực bủa vây ông ta.
Về phần công ty của Trần Thế Phong đã đến nông nỗi nào, cô thật sự không rõ.
Hai giờ chiều, Trần Thế Phong hẹn gặp cô ở bến tàu.
Trần Khả Nhưkhôngrõ số tiền này có đủ không, nhưng cô vẫn phải đi.
Trần Khả Như bắt một chiếc taxi.
20 phút sau, cô xuất hiện ở bến tàu số 1.
Nơi này lạnhkhủng khiếp.
Vì xây dựng bến tàu mới nên dần dần bị người ta bỏ hoang, dưới bầu trời u ám ảm đạm, một chiếc du thuyền nhỏ đang đậu một mình giữa khe hào.
Là Trần Thế Phong.
Trần Khả Như biết thỉnh thoảng Trần Thế Phong sẽ đưa mấy người Trần Khả Hân ra khơi, thường thì cô ấy sẽ không tham gia.Từ xa cô đã nhìn thấy ký hiệu này.
Cô ngẫm nghĩ chút rồi bước vào trong du thuyền
Cảnh Trần Thế Phong ra sức siết cổ cô lần trước vẫn còn rất sống động.
Vì vậy hành động của cô hôm nay khỏi cần bàn cũng thấy là quá nguy hiểm, quá liều lĩnh.
Nhưng cô một mực không tin, dù sao mình cũng là con gái ruột của Trần Thế Phong.
Chính vì cái kiểu tự cho là mình thông minh, mà sau này mới dẫn đến nhiều chuyện.
Lý trí của phụ nữ đặt vào chuyện tình cảm, rất dễ làm ra chuyện ngu ngốc.
"Có mang theo tiền không?"
Trần Khả Như vừa bước lên boong tàu, giọng nói gấp gáp của Trần Thế Phong vang lên, cô siết chặt chiếc túi trên vai, không đáp một tiếng.
Dường như chỉ có Trần Thế Phong trên chiếc du thuyền này.
Hai gói hàng lớn màu đen nằm rải rác trong buồng lái.
Hôm nay Trần Thế Phong ăn mặc rất xuề xòa.
Không như bình thường, kiểu đàn ông làm kinh doanh đều cực kỳ quan tâm đến hình tượng của mình.
Nhất là mái tóc, kiểu tóc chải ngược bằng sáp đắt tiền.
Mọi thứ đã rõ ràng, Trần Thế Phong đang vội, ông ta phải rời bến, hay là ông ta muốn bỏ trốn?
Người Trần Khả Như khẽ giật nảy.
Nhưng mà, tại sao chỉ có một người?
Nếu Phan Lệ Thu và Trần Khả Như biết làm gì có chuyện kiên nhẫn ngồi chờ, mà đã chạy thẳng đến đây.
"Tiền đâu?”
Trần Thế Phong quay người, dùng ánh mắt nham hiểm như chim ưng đảo từ trên xuống dưới Trần Khả Như, cuối cùng dừng lại ở vai cô.
Trần Khả Như mở khóa kéo, từ bên trong lấy ra hai xấp tiền polymer màu xanh, đặt trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh.
Nhìn qua khoảng 9, 10triệu.
Trần Thế Phong nổi giận, ông ta u ám chất vấn: "Trần Khả Như, mày đang đùa tao hả? Tao muốn 160 tỷ, không phải mấy tờ giấy vụn này!"
Dứt lời, ông ta đạp một phát lên chiếc ghế đẩu.
Trong phút chốc, những tờ tiền 500 ngàn Việt Nam đồng màu xanh rơi vãi tứ tung.
Trần Khả Nhưđón ánh mắt giận dữ của người đàn ông kia,mặt không chút thay đổi nói: "Tôi xin lỗi, tôi không lấy được 160 tỷ, vì tôi đã đánh giá quá cao tình cảm của Lê Hoàng Việt dành cho tôi.
Đây là tất cả số tiền tiết kiệm được mà tôi có thể cho ông.Mười triệu, lấy hay không tùy ông".
“Có phải Lê Hoàng Việt không chịu cho, hay là cô không nói cho nó biết?” Đôi mắt Trần Thế Phongđỏ bừng, lớn tiếng hỏi.
Ông ta vừa sốt ruột, vừa bực mình.
"Nếu ông không tin tôi, ông có thể gọi cho Lê Hoàng Việt.
Khoản đầu tư của anh ấy vào dự án khu vui chơi Cực Quang đang rơi vào tình trạng đình trệ, hiện phải vay ngân hàng khắp nơi."
Trần Khả Như vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói, giọng điệu lộ ra một chút bất lực.
"Mày lừa tao, không thể nào, làm sao có thể? Lê Hoàng Việtkhông có tiền thì ai có?"
Trần Khả Như nhìn ông ta đi đi lại lại trong cabin, bước chân nặng nề, suy nghĩ đến xuất thần, vẻ mặt phức tạp lộ rõ sự sợ hãi, thỉnh thoảng lại văng ra khỏi miệng vài câu nói kỳ lạ..