Sáng sớm hôm sau.
Trần Khả Như kéo lê cơ thể mệt mỏi, từ cục cảnh sát đi ra.
Sắc mặt trắng bệch, hình dáng tiều tụy, quần áo trên người nhàu nhĩ, như là mấy ngày mấy đêm không được chợp mắt,cảm giác mệt mỏi bao trùm nói không nên lời.
Ngay lúc sáu giờ buổi sáng, cảnh sát vớt được một thi thể có vết thương của đạn súng,thời gian tử vong trên dưới mười hai giờ.
Thông qua xét nghiệm ADN, xác nhận người này đúng là người thứ ba xuất hiện trong vụ án tại hiện trường, trên cơ thể còn sót lại vài viên đạn của khẩu súng trên tay Trần Khả Như.
Cảnh sát căn cứ khẩu cung và chứng cứ của nhân chứng, bước đầu nhận định Trần Khả Như và người mưu sát không có liên quan.
Nên lúc này được thả ra, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cô đến để phục vụ điều tra.
Điều kỳ lạ là,mẫu máu của nạn nhân so sánh với tất cả số liệu ADN trong hồ sơ, không có một cái nào trùng khớp.Vì vậy thân phận của nạn nhân vẫn chưa được xác định, cần phải tiến hành điều tra thêm một bước nữa.
Cảnh sát đã ban bố lệnh truy nã trong thành phố thậm chí là cả nước, và trao thưởng nếu truy bắt được Trần Thế Phong.
Căn cứ vào hiện trường cộng với kết quả giám định đã rất rõ ràng rồi.
Trần Thế Phong đầu tiên là bắt cóc Trần Khả Như, ý định tống tiền Lê Hoàng Việt.
Trên đường, đâm phải một người không rõ thân phận, chính là nạn nhân, nạn nhân trên người lúc ấy đồng thời mang theo một khẩu súng, Trần Khả Như sau khi hôn mê, hai người bắt đầu cãi cọ.
Trần Thế Phong ném nạn nhân xuống nước, cầm hết tất cả tiền mặt có tại hiện trường, trước khi Lê Hoàng Việt cùng cảnh sát xuất hiện đã trốn thoát.
Trong thời gian tầm chiều tối, Trần Thế Phong từ giới thượng lưu của xã hội rơi xuống trở thành một tên tội phạm lừa đảo, bắt cóc, giết người.
Trần Khả Như ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, trong lòng cũng không có chút gì vui mừng, ngược lại đầy trĩu nặng.
Tất cả hành động việc làm của Trần Thế Phong trong lòng cô căn bản không có cách nào khiến cô động một chút lòng thương hại, trước khi bắt cóc tống tiền, hành hạ, đến bây giờ là giết người, từng bước xa đoạ, Trần Thế Phong đã không còn thuốc chữa nữa rồi.
Còn tất cả những lời ông ta nói, có người chơi hắn, Trần Khả Như một chữ cũng không tin, ác giả ác báo.
Tất cả những điểm đáng ngờ, chỉ có chờ Trần Thế Phong đầu thú, mới có thể tra ra manh mối.
Cục trưởng Hồ vốn định cho người thông báo cho Lê Hoàng Việt tới đón cô,nhưng bị Trần Khả Như từ chối.
Cô hiện tại, càng ngày càng sợ gặp mặt Lê Hoàng Việt, không biết lúc nào đó bệnh tâm thần đột nhiên bùng phát.
Cô ở bên Lê Hoàng Việt, mãi mãi không thể nghe được một lời thật lòng, mãi mãi chỉ là được nghiệm chứng từ miệng của người khác.
Gặp nhau lại như không gặp.
Vừa ra đến cửa, từ đường phố vắng vẻ,từ hai bên, một biển người,ùn ùn kéo đến,vây kín quanh người cô.
Ánh đèn của máy ảnh và máy quay liên tiếp dội đến mắt Trần Khả Như.
Bởi vì ở trong sự u ám của phòng thẩm vấn cả một đêm, đối với ánh sáng mạnh, mắt cô nhất thời không thể thích ứng kịp, cảm giác đau đớn kéo đến, cô dơ tay che lại.
"Lê phu nhân, xin hỏi người bị tình nghi số một là bố của cô Trần Thế Phong sao?"
"Nghe nói công ty sửa chữa lắp đặt Viễn Dương hôm qua tuyên bố phá sản, là bởi vì cô không cho ông ấy mượn tiền? Cho nên hai người trở nên mâu thuẫn có đúng không?"
"Lê phu nhân, cô hôm qua cô bị tình nghi phạm tốt nên mới bị đưa về cục cảnh sát,lúc cảnh sát nhìn thấy cô,trên tay cô đang cầm súng, xin hỏi cô có giết hại ông Trần Thế Phong không?"
"......"
Nàng cảm giác tất cả những ác ý của bọn họ, bọn họ không hề tìm hiểu chân tướng, bọn họ nói linh tinh cái gì vậy?
Nàng che lỗ tai, đối mặt đầy cả bầu trời chất vấn và vô số ống kính đang chĩa vào mình, im lặng không nói, bởi vì cô không biết trả lời như thế nào, cũng không muốn trả lời.
"Lê Hoàng Việt đến rồi!" "Tổng giám đốc Lê đến rồi, mau tránh ra."
Trong đám người, không biết là ai kêu lên một tiếng.
Anh xuất hiện rất đúng lúc.
Mỗi lần, tại thời điểm cô cần, Lê Hoàng Việt luôn có thể xuất hiện đúng lúc.
Anh đối với cô mà nói, giống như một vị thần không gì là không làm được.
Nhưng thiên thần thì rất vô tình
Trần Khả Như chậm rãi mở to mắt, quả nhiên, tất cả cảm xúc dồn dập khi nãy bỗng bình tĩnh trở lại, tất cả trở nên yên lặng.
"Các vị, phu nhân giám đốc của chúng tôi vừa rồi đã giúp đỡ cảnh sát điều tra kết qua.Mong mọi người trước khi phía cảnh sát đưa ra kết quả chính thức,không được tùy ý phỉ báng, phỏng đoán bừa bãi!"
Lê Chí Cường đứng phía sau Lê Hoàng Việt,cả người nổi giận không dễ bị xem nhẹ.
Mạnh mẽ ra tay không nhân nhượng,từng lời nói ra,khiến truyền thông và nhà báo lúc này không còn dám lỗ mãng.
Lê Hoàng Việt tao nhã bước đến, anh đưa tay ra, như muốn nắm lấy cô.
Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đẹp mê người, nhất cử nhất động của anh, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Rõ ràng giống hệt với tất cả những lần trước, Trần Khả Như bình tĩnh đắc nhìn anh, chỉ cảm thấy tim mình đập đều đều, như thể mãi mãi không còn lấy lại được cảm giác xúc động đó nữa.
Lê Hoàng Việt giống như đang chơi đùa với cảm xúc của cô,hết lên lại xuống, cảm xúc đi theo hắn nhanh lên cũng rất nhanh đi xuống.Nhưng một khi đã bình tĩnh trở lại, cảm giác giống như sự im lặng khi pháo hoa lụi tàn.
Cô đơ người một chút, cuối cùng đem ngón tay lạnh giá hướng về phía anh.
Một năng lượng mạnh mẽ, trong nháy mắt bị lôi kéo
Nàng nặng nề ngã vào lòng anh, Lê Hoàng Việt không thể kháng cự ôm chặt lấy cô,cô dường như được hơi thở ấm áp bủa vây lấy.
Một loại cảm giác quen thuộc mà rất mạnh mẽ, làm cô đắm chìm thật sâu,nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, một sự mẫu thuẫn và vùng vẫy.
Dường như lại quay trở lại khung cảnh cô và Lê Hoàng Việt lúc trẻ lần đầu gặp mặt ở bệnh viện.
Cô yêu anh, bên cạnh anh có người phụ nữ khác.
Cô yêu anh,nhưng lấy lại được ý thức,cô biết đây là một trò lừa bịp, trong này có bao nhiêu phần giả dối, không thể nào biết được.
Lê Hoàng Việt ôm lấy cô, kéo cô vào xe.
Trong xe mở ra điều hòa, hơi lạnh được ngăn cách với bên ngoài qua cách cửa.
"Bác sĩ Trần bị doạ rồi sao?"
Lê Hoàng Việt thấy sắc mặt trắng bệch của cô, ánh mắt hoảng hốt, trong mắt hiện lên điều gì đó khác lạ, anh lo lắng thêm chút quan tâm, hỏi.
Giờ phút này Trần Khả Như im lặng giống như một con thỏ con dịu dàng, sự yếu ớt và mệt mỏi trong mắt cô, dễ dàng có thể nhận thấy.
Cô trầm mặc nói "Chính là không ngờ rằng, ông ta lại tuyệt tình như vậy."
"Tại sao không nói sớm cho tôi biết,chuyện của Trần Thế Phong?"
Đôi mắt Lê Hoàng Việt ngưng lại, trước đó anh đã đem toàn bộ sức lực đặt lên người Tống Quốc Minh và công ty MTP, thế nhưng không phát hiện ra công ty của Trần Thế Phong lâm vào tình thế khốn đốn như vậy.
Có điều nếu Trần Thế Phong đến cầu xin anh,có muốn giúp hay không, đó là hai câu chuyện khác nhau.
Trần Khả Như không chút do dự nói: "Tôi quên mất, tôi còn nợ anh hai mươi tỷ, tôi không muốn càng nợ càng nhiều."
Lê Hoàng Việt đột nhiên nặng nề kéo lấy cô, cơ thể cô bị mất thăng bằng ngã gần vào ngực anh, ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía anh.
Ánh mắt rủ xuống, sáng lên chen lẫn sự phức tạp sâu xa, "Cô nói thật sao?"
Lê Hoàng Việt cảm nhận được sự buồn bực khó hiểu, bắt đầu từ lúc này, Trần Khả Như bỗng trở nên lãnh đạm, tuy nói rằng tính cách của cô vốn đã cứng nhắc như vậy,nhưng anh không nhìn ra được chút ngượng ngùng nào trong mắt cô.
Cô che dấu sự ái mộ và ngại ngùng trong sâu thẳm đôi mắt.
Tại sao?
Cô không phải rất yêu anh sao?
Đôi mắt sâu thẳm của Lê Hoàng Việt tỏ ra một chút hoang mang
"Ừ."
Trần Khả Như thản nhiên đáp.
"Trần Khả Như, cô không có gì để hỏi sao?"
Anh nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, dường như muốn từ đôi mắt của cô,đọc được một chút cảm xúc nào đấy.
Nhưng trong mắt cô, không vui không buồn, chán nản bất lực.
Có lẽ do ánh mắt của anh mạnh mẽ nóng bỏng quá,có thể nhìn thấu điểm chí mạng của người khác,Trần Khả Như hoảng hốt, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, khóe miệng mỉm cười: "Không có."
"Có thể là gần nhất có quá nhiều chuyện đã xảy, tôi có chút mệt mỏi."
Cô quay mặt sang nói bổ sung, dựa vào vai anh, hô hấp dần dần ổn định, như chưa có chuyện gì.
"Tôi nói rồi, cô là người phụ nữ của tôi,bất luận xảy ra chuyện gì, phải nói với tôi đầu tiên, hiểu chưa?"
"Ừ"
Lê Hoàng Việt chính là người như vậy, anh không thích giải thích quá nhiều, lại thích làm ra anh hùng cứu mỹ nhân mập mờ không rõ ràng nhưng lại như đang chấp thuận.
"Trần Khả Như,không bao giờ được lừa tôi."
"Tốt."
"Cũng không được rời xa tôi."
Khi Lê Hoàng Việt nói những lời này, giọng đi thâm trầm,biểu cảm nghiêm nghị, trong đó có thêm dè dặt cẩn thận, lo lắng vô cùng.
"Được."
Cô nhìn về phía những cái cây và cửa hàng bên đường đang vùn vụt lướt qua,cứng nhắc nhưng nhẹ nhàng đáp.
Lê Hoàng Việt, tôi rõ ràng biết rằng anh đang lợi dụng tôi, nhưng không có cách nào vạch trần anh, hoặc để bản thân mình nhẫn tâm một chút
Con gái đang yêu chính là mù quáng.
Lê Hoàng Việt, làm sao đây,tôi vẫn còn lưu luyến anh đến như vậy.
Hôm đó, Lê Hoàng Việt xin bệnh viện cho Trần Khả Như nghỉ phép dài hạn, để cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, cô không từ chối.
Anh hỏi: "Trần Khả Như, đợi vài hôm nữa chuyện của công ty giải quyết xong, cô muốn đi đâu chơi, chúng ta đi nghỉ ngơi cho khuây khoả."
"Tạm thời chưa nghĩ tới, đợi anh có thời gian rồi nói sau."
"Được, em cứ từ từ nghĩ,không vội."
Sau lần này, Lê Hoàng Việt đối với cô, giống như càng thêm phần dịu dàng chu đáo, làm cô có ảo giác tất cả không phải thật, ví dụ như bữa tối cuối cùng?
Lệnh truy nã của Trần Thế Phong được công bố cùng ngày,toàn bộ thành phố và phạm vi trong cả nước dán lệnh truy nã và treo giải, vì vậy Trần Khả Như và vụ án mạng không còn liên quan gì nữa.
Trời đầy mây.
Trần Khả Như miễn cưỡng nằm ở trên giường, ngay cả ánh mắt cũng đều là sự miễn cưỡng,không chút hứng thú, ngoài cửa ánh sáng lờ mờ u ám, làm người trong phòng ngủ,không phân biệt được rõ ngày đêm,sự khác biệt giữa hoàng hôn và bình minh.
Dưới lầu đích chuông vang lên không ngừng, giống như từng trận từng trận sấm rền, rất phiền.
Hơn mười phút trôi qua,không có người trả lời, người đó vẫn không từ bỏ ý định, đổi thành những tiếng đập cửa rất mạnh.
Là ai đây?
Trần Khả Như khoác lên một chiếc áo khoác rất dày, đi xuống lầu,nhìn qua kính nhỏ trên cửa, phát hiện người đứng ngoài cửa, là Phan Lệ Thu.
Có một loại người, cô chỉ cần là nghe thấy tiếng của bà ta, nhìn thấy mặt của bà ta, liền nổi lên một sự chán ghét không vì lý do gì cả.
Phan Lệ Thu và Trần Khả Ngân chính là.
Không có Trần Thế Phong, cô và Phan Lệ Thu, còn cái gì để nói?
"Trần Khả Như, tôi biết cô ở bên trong, cô mau mở cở, tôi có lời muốn nói với cô! Tôi đã đến bệnh viện của cô, sếp của cô nói cô nghỉ phép rồi!"
"Nếu cô còn không mở cửa, tôi chỉ có thể đứng trước cửa biệt thự của cô làm loạn thôi, cô đừng có hối hận!"
Phan Lệ Thu ở bên ngoài lải nhải,thực sự rất ồn ào, Trần Khả Như cau mày, đi đến phòng khách, đang định gọi cho bảo vệ của khu biệt thự, Phan Lệ Thu liền đi ngay.
Đúng lúc này, Phan Lệ Thu đột nhiên hét lớn: "Trần Khả Như, cô sẽ phải hối hận, hiện tại Trần Thế Phong không rõ tung tích, chỉ có tôi biết được chân tướng năm đó!".